Bảo Bối Của Tôi Là Em

\- Jessica?

\- Yes \(ừ\)

\- Does Jessica call me anything?
\(Jessica gọi tôi có việc gì không?\)

\- Yes, i do \(Có\)

\-What? \(Việc gì?\)

\-Has anyone been following you lately, Jeni?
\( Gần đây có ai theo dõi cậu không, Jeni? \)

\-Is not. What's wrong? \(Không. Sao thế? \)

\-No problem! Recently, you have to be careful. \( Không sao. Gần đây, cậu phải cẩn thận.\)

\-Oh. Ok! \(Ồ. Được rồi\)

\-Can I turn off the phone? \(Tớ tắt điện thoại nhé? \)

\-Ok. Bye Jessica, Jond and I really miss you.
\(Được. Tạm biệt Jessica, Jond và tôi thực sự nhớ cậu. \)

Chẳng hiểu thế nào sau khi nghe anh uy hiếp thì cô lại có vẻ lo lắng cho Jeni và Jond nên muốn gọi điện để biết tình hình họ có ổn không...

\[…\]

“ Ê Băng! Mày ăn mì gì thế? ”

“ Gì cũng được. ”

“ Mì cay ăn hông? ”

“ Không. ”

“ Thế sao bảo gì cũng được? ” Hoàng Thiên Nhi từ trong góc bếp ló đầu ra hỏi.

“ Ai bảo mày hỏi? ” Huyền Thiên Băng nhếch môi cười khẽ.

“ Đm! Mày đùa tao à Băng! ” Hoàng Thiên Nhi tức tối bước tới chỗ Huyền Thiên Băng.

“ A! ” Hoàng Thiên Nhi kéo tay cô ra, Nhi cắn một cái mạnh.

“ Chậc chậc, mày cầm tinh con chó hả? ” Huyền Thiên Băng đột nhiên nhớ tới Hàn Tử Mặc, hai người này có họ hàng không mà thích cắn thế?

“ Ờ! Chó chỉ biết cắn mày! ” Hoàng Thiên Nhi cười khúc khích nói.

“ Cút. Đi nấu mì đi. ”

“ Ok. Tao có động lực nấu rồi, haha. ” Cắn cô một cái làm Hoàng Thiên Nhi thích thú, coi như là trả được thù!

\[…\]

Sau một hồi vật lộn trong bếp thì Hoàng Thiên Nhi cũng dọn ra được một tô mì cay to đùng.

“ Một tô? ” Huyền Thiên Băng cau mày hỏi.

“ Ừa. ” Hoàng Thiên Nhi trả lời.

“ Tao ăn mày nhịn? ” Huyền Thiên Băng trêu chọc nói.

“ Không! Ăn chung! ”

“ Tao đi lấy chén. ”

“ Ai cho! Tao bảo ăn chung mà, không thích? ” Hoàng Thiên Nhi hỏi.

“ Ừ. ” Huyền Thiên Băng đứng dậy định đi lấy chén thì bị Hoàng Thiên Nhi kéo tay cô lại.

“ Mày không có sự lựa chọn! Ăn hay nhịn? ”

“ Nhịn. ” Huyền Thiên Băng không hề do dự mà trả lời.

“ Đậu! Không ăn ? Tao cắn chết mày. ” Hoàng Thiên Nhi mở miệng ra định cắn thì...

“ Đừng, tao ăn. ” Huyền Thiên Băng lắc đầu ..

“ Tốt! Ăn đi haha. ”

“ … ” Huyền Thiên Băng.. thật sự cạn lời rồi.

“ Mày ăn nĩa hay đũa? ”

“ Tùy. ”

“ Ăn tao nhé? ”

“ … ”

“ Nè.. sao không trả lời thế? ”

“ Ê, mày không chờ t ăn à? ”

“ … ” miệng Hoàng Thiên Nhi cứ líu ríu mãi.. Cứ thế rồi một buổi tối vui vẻ lại trôi qua.

\[…\] Sáng hôm sau. 7 giờ 30 phút.

“ Á! ” tiếng la thất thanh của Hoàng Thiên Nhi vang lên.


“ Cmn. Mới sáng sớm mày khùng à. ” Huyền Thiên Băng lười biếng hỏi.

“ 7 giờ 30 rồi kìa! Hôm nay có tiết ông thầy Minh! Ông thầy da đen dậy toán! Ổng dữ lắm á mày! Dậy! Dậy, dậy, dậy! ”

“ Rồi! Tao nghe rồi.. Nay nghĩ học một bữa đi.. ”

“ Không được! Dậy dậy dậy. ” Hoàng Thiên Nhi chạy lên giường lôi cô xuống.

“ Thì dậy.. ” Huyền Thiên Băng lười biếng lếch xuống giường làm vệ sinh cá nhân.

Tầm 10 phút sau thì hai người chạy nhanh tới trường.

\[…\] Lớp học. 7 giờ 45 phút.

“ Bài này các em sẽ làm như thế này. Hiểu không? ” Tiếng một người đàn ông vang ra.

“ Ủa. Người này là ai vậy? ” Hoàng Thiên Nhi kéo Huyền Thiên Băng chạy vào lớp nhìn thấy người đàn ông kia thì hết hồn, đây đâu phải ông thầy da đen đâu. Huyền Thiên Băng thì lười biếng dựa vào tường, mắt nhắm nghiền lại.

“ Nhi! Nhi! Thầy mới đó! ” Có một bạn tốt bụng nhắc nhở Hoàng Thiên Nhi.

“ Hả. A! Em chào thầy! ” Hoàng Thiên Nhi luống ca luống cuống nói.

“ Ừ. Về chỗ đi. ”

“ Dạ.. Đi, đi về chỗ nào Băng. ” Hoàng Thiên Nhi kéo cô đi.

“ … ” để mặc cho Nhi kéo cô, mắt vẫn không chịu mở ra.

“ Đứng lại. Tôi chỉ cho em về chỗ, chứ không cho em ấy. ” Thầy nói.

“ Gì? ” Hoàng Thiên Nhi quay lại hỏi.

“ Tôi nói vậy em nghe chưa rõ? ”

“ Rõ! Xin lỗi nha.. Băng yêu. ” Hoàng Thiên Nhi không muốn bị phạt lúc này, tại vì mama đang giận mà còn bị mời phụ huynh thì chắc mama cho nghỉ học luôn quá.

“ … ” mặc cho ai nói gì, việc của cô là nhắm mắt ngủ.

“ Em bị phạt, ra góc kia đứng đi. ”

“ … ” không nói gì, cô chán nản lê thân ra ngoài cửa rồi định đi luôn thì giọng thầy lại vang lên.

“ Đi đâu? ”


“ Kí túc xá. ”

“ Tôi nhớ là có nói em bị phạt ra góc kia đứng? ”

"Về kí túc xá đứng, được chưa? " Huyền Thiên Băng dựa lưng vào cô ghét nhất khi ngủ có người phá đám! Cho dù là thần tiên cũng không được! Đã phá cô thì đừng hòng cô ăn nói tử tế. Hừ!

“ Trời trời. Quả nhiên là hoa khôi đại nhân chả sợ ai. ”

“ Nhưng đây là Đại ma vương nổi tiếng tàn độc đó! Liệu có khi nào hoa khôi bị thêu chết không? ”
\(mọi người ở dưới lớp bàn tán\)

“ Mở mắt ra. ”

“ Đm. Sao phiền thế? ” Huyền Thiên Băng mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt phúc hậu của thầy..

“ Mẹ kiếp, anh đúng là âm hồn bất tán mà! Ở trường cũng gặp được anh là thế nào? Hả? ” Huyền Thiên Băng thật sự quá tức rồi!

“ Duyên phận chăng? ” Hàn Tử Mặc tiến lại gần cô.

“ Có mà nghiệt duyên! Con mẹ nó! Tôi nghỉ học. Hoàng Thiên Nhi! Đi, đi rút học bạ, tao với mày không học nữa. ”

“ Nghiệt duyên, cũng là duyên. Hàn Tử Mặc ép sát cô vào tường mở miệng trêu chọc.

“ Gì, không học thật hả.. Thầy ấy đẹp trai vậy mà.. ”
Hoàng Thiên Nhi ra vẻ luyến tiếc, miệng thì nói vậy chứ tay vẫn dọn dẹp sách vở chuẩn bị đi cùng với Huyền Thiên Băng.

“ Tôi không chắc em vào trường khác là không gặp được tôi đâu. ” Giọng hắn đậm phần khiêu khích.

“ … ” Cô nghĩ thử thì cũng đúng, hắn ta được làm thầy trường này thì cũng được làm thầy trường khác thôi! Rút cuộc rồi cũng chả thoát được. Kệ! Tới tiết hắn thì cô cúp vậy.

“ Nếu em muốn cúp tiết tôi thì cứ việc. Tôi sẽ dạy đủ các môn em đang học. Giỏi thì cúp hết cho tôi xem. ” Hàn Tử Mặc như đi guốc trong bụng cô!

“ Anh đang thách tôi? ” Huyền Thiên Băng tức giận gặn hỏi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui