Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh Lùng
-Không tin được loại người như anh:
-Loại người như tôi sao,cô nghĩ tôi là loại người gì: Thiên Lâm quay mặt nhìn cô ta hỏi,cô ta quay lại nhìn Thiên Lâm rồi nói
-Loại bên ngoài thì có vẻ lạnh lùng,phong lưu,bên trong vô cùng biến thái: Mặt Thiên lâm biến sắc,khẽ ho một cái
-Được để tôi biến thái cho cô xem: Thiên Lâm nói kéo cô ta về phía mình rồi hôn. Cô ta cố gắng giãy giụa ra khỏi Thiên Lâm,đôi môi của Thiên Lâm khẽ mút lấy đôi môi cô ta.Cô ta lấy chân mình đạp vào chân Thiên Lâm một cái rõ đau,Thiên Lâm đau quá đành buông ra nhìn vào môi cô ta sưng rồi kìa
-Đồ....: Cô ta lau môi mình bực mình quát
-Biến Thái: Thiên lâm nói tiếp cười.
--------------------------------------------------
Cô ta tên Là Nhã Lâm,23 tuổi thất nghiệp đang làm phục vụ ở quán ăn. Cuối cùng Nhã Lâm chấp nhận làm người yêu của Thiên Lâm để trả thù trưởng phòng Hà.Thiên Lâm đưa Nhã Lâm đến công ty và công khai nói rằng đây là vợ chưa cưới của mình,làm mọi người không khỏi bất ngờ,nhất là trưởng phòng Hà khuôn mặt tái xanh nhìn Nhã Lâm rồi bỏ đi,sau đó thôi việc chẳng hiểu vì sao.
-Sao anh ta lại nghỉ việc vậy,anh còn chưa làm gì anh ta mà: Nhã Lâm ăn cây kem lạnh quay mặt sang hỏi Thiên Lâm,Thiên Lâm quay lại nhìn Nhã Lâm
-Vậy cô muốn tôi làm gì anh ta nữa: Thiên Lâm nhướn mày hỏi,Nhã Lâm hừ một tiếng rồi trả lời thì thầm vào tai " cho anh ta không làm đàn ông được nữa".Nghe xong Thiên Lâm cười sặc sụa vô cùng sảng khoái
-Đầu óc của cô độc ác thật:
-Anh ta và tôi ai độc ác hơn chứ: Nhã Lâm nhăn mặt vội ăn chiếc kem đã tan ra
Thiên Lâm không trả lời rồi khẽ cầm lấy tay của Nhã Lâm đeo vào ngón áp út của Nhã Lâm một chiếc nhẫn.
-Anh làm gì vậy: Nhã Lâm bất ngờ nói,nhìn chiếc nhẫn,dưới nắng chiếc nhẫn óng ánh vô cùng đẹp
-Bây giờ cô đã là vợ chưa cưới của tôi, nhẫn này chính là đánh dấu chủ quyền của tôi,bây giờ cô là của tôi:
-Ai là vợ chưa cưới của anh chứ: Nhã Lâm bất mãn nói
-Cô:
- Vậy chiếc nhẫn này có đắt không:
-Cô quan tâm làm gì:
-Sao không quan tâm sao được, tôi có thể bán nó đi để kiếm tiền: Nhã Lâm nhìn chiếc nhẫn ở ngón tay rồi cười hạnh phúc nói
-Cô dám: Thiên Lâm tức giận quát,Nhã Lâm vội vàng đứng dậy bỏ chạy,Thiên Lâm vội đuổi theo,chiếc kem từ lâu đã chảy mà chẳng ai biết | mỗi tôi biết |
-------------------------------------------------------------
Thiên Lâm đưa Nhã Lâm về nhà mình ở.
-Oa nhà an thật đẹp: Nhã Lâm nhìn xung quanh thốt lên.Thiên Lâm không nói gì mang đồ đạc của Nhã Lâm lên phòng xếp gọn gàng vào tủ quần áo.
-Bố mẹ cô đâu: Thiên Lâm lấy cho cô cốc nước cam rồi hỏi,Nhã Lâm nhìn anh rồi uống cốc nước
-Bố tôi một mình ở quê cùng em trai,con mẹ tôi mất rồi,tôi lên thành phố kiếm tiền để gửi về quê cho bố: Nhã Lâm buồn rầu
-Hóa ra là vậy:
-Anh có ý gì:
-Không có gì đâu: Thiên Lâm nhớ đến đồ đạc của Nhã Lâm, không có mỹ phẩm hay trang sức gì,quần áo cũng không phải loại đắt tiền gì.
-Vậy con chó của cô đâu rồi:
-Su sao,nó đang ở nhà bạn tôi,mấy ngày nay tôi hơi bận tôi gửi nó ở đó, nhà bạn tôi có đứa trẻ mới được 3 tuổi thằng bé rất thích con chó nhỏ nên tôi thường mang nó tới chơi cùng thằng bé: Nhãn Lâm giải thích.
-Ừ:
-Tôi đưa nó về đây được không,anh yên tâm nó rất ngoan,rất sạch sẽ:
-Tùy cô: Thiên Lâm trả lời rồi dẫn cô đi xem phòng,Nhã Lâm đi qua một căn phòng rất đẹp có treo ảnh một cô gái
-Ai vậy ; Nhã Lâm tò mò hỏi,đừng bảo đây là vợ của anh nhá:
-Không là em gái tôi: Thiên Lâm trả lời ở cổ họng có chút nghẹn ngào nói,chẳng hiểu sao Nhã Lâm thở phào nhẹ nhõm.Thiên lâm dẫn Nhã Lâm đến phòng
-Phòng cô đây: Căn phòng màu lam đẹp đẽ sang trọng Nhã Lâm cười vui vẻ, lăng xăng chạy khắp phòng,không ngớt lời khen ngợi Thiên Lâm anh là người tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...