Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh Lùng

-Xuống nhà ăn chút gì đi:

-Chỉ ăn chút thôi nhá: cô khó chịu nói thật sự bây giờ cô rất no anh khẽ gật đầu cùng cô đi xuống nhà,thức ăn đã được anh bày ra sẵn,anh vào bếp lấy cháo còn nóng ra bưng ra bàn cho cô

-Cháo còn nóng em ăn đi: anh nhắc nhở,khuôn mặt cô chán nản nhìn bát cháo rồi nhìn anh

-Tại sao phải ăn cái này chứ em muốn ăn bánh flan:

-Được em ăn hết bát cháo này anh sẽ đi mua cho em: anh ra điều kiện đôi mắt lướt qua cô

-Nó thật sự quá nhiều: cô đẩy bát cháo qua chỗ anh,anh hửm một tiếng lạnh lùng

-Em không muốn ăn,bây giờ rất khó chịu: cô như muốn khóc nói

-Rồi rồi,không ăn,anh bây giờ đi mua bánh flan cho em: anh vội vàng nói,anh sợ nhất là nước mắt của cô,cô dụi mắt nhìn anh cười rất tươi.

-Bà xã em chỉ được vậy là giỏi: anh lấy chiếc áo mặc vào rồi nói với cô chờ anh về rồi anh quay lưng đi. Cô ngồi ngoan ngoãn trên ghế chờ anh.

anh đi ra bên phía đường mua bánh cho cô

-Chàng đẹp trai cậu mua gì nào: bà bán hàng đôn hậu nói


-Bác cho cháu mua hai chiếc bánh flan: anh đáp,chỉ vào chiếc bánh flan trong tử kính,bà bán hàng gật đầu lấy bánh rồi gói vào

-Mua cho bạn gái sao:

-Không ạ cháu mua cho bà xã,cô ấy có thai,bây giờ rất nhõng nhẽo: anh giọng anh trở nên vui vẻ nói

-Phụ nữ mang thai thường hay như vậy: bà bán hàng giải thích đưa chiếc bánh cho anh,anh trả tiền cảm ơn,đi nhanh về nhà.

Anh mở cửa thấy cô đang ngồi một chỗ chờ anh

-Bánh của em đây: anh ngồi xuống bàn lấy hai chiếc bánh ra cho cô,cô a lên một tiếng, lấy bánh ăn

-Có anh thật hạnh phúc: cô vừa ăn vừa nói,anh chỉ xoa đầu của cô,điều này cô mới biết sao đúng là bà xã ngốc

-Em mới biết sao,đúng là ngốc, không biết khi con sinh ra nó có ngốc như em không: anh đầy yêu thương nói đôi mắt rất sáng.

Cô không biết trả lời như thế nào chỉ cúi ăn như chú mèo ăn rất chậm.

-Anh thích con gái thông minh sao: cô hỏi anh,anh trả lời rất nhanh chóng


-Không ngốc như em là được:

Cô nghe anh nói,chẳng nói chẳng rằng đứng dậy đi lên phòng.Anh nhận ra hóa ra anh lỡ lời,anh vội lên phòng chưa vào phòng đã nghe thấy tiếng nức nở của cô trên giường

-hu hu..hức hức:

-Anh xin lỗi: anh biết lỗi của mình,câu xin lỗi của anh vô cùng chân thành,cô lâu nước mắt,rồi ngẩng đầu lên nhìn anh mắt hơi đỏ,nước mắt còn đọng trên khuôn mặt.

-Hóa ra anh không thích những loại người ngốc nghếch như em: giọng cô như vỡ òa,anh vội ôm cô vào lòng vỗ về

-Em là ngoại lệ:

Người con gái trong lòng anh vẫn nức nở khóc,nghe thấy câu nói kia của anh,tạm thời nín lại

-Lần sau đừng khóc,sẽ không tốt cho sức khỏe và con chúng ta đâu: Cô chỉ đáp lại bằng tiếng nấc

45 phút sau,cánh tay anh ôm cô như tê dại,cả người như không thể cử động được,cô hình như lại ngủ rồi,heo hay sao, khuôn mặt anh trông rất khổ sở

- Bà xã em thật tàn nhẫn: anh khẽ nhủ trong lòng

Tay anh sắp thành đá rồi

Cô khẽ cựa quậy trong lòng anh rồi ôm lấy eo anh

Hình như anh nghe thấy xương cốt anh đang kêu, anh ôm cả người cô ngã nhoài ra giường rồi thở dài một cái,cô vẫn ôm eo anh như vậy,anh lúc đó cũng ôm lấy cô ngủ hai trái tim của hai người như hòa làm một

(Truyện sắp kết thúc, Bơ cảm ơn các bạn đã đọc truyện của Bơ và quan tâm nhận xét truyện, lời khen thì ít lời chê thì nhiều dù như vậy Bơ rất vui khi các bạn đã dành chút thời gian để nhận xét truyện của Bơ.Cảm ơn các bạn rất nhiều a)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận