Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh Lùng
Cô chạy sang phía Gia Anh ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Gia Anh,nước mắt cô cứ rơi ra vô thức
-Linh Nhi: Anh Phía sau nhìn thấy cô như vậy chỉ thì thầm tên cô như đã mất cô thật rồi rồi anh lặng lẽ đi
Gia Anh được yên nghỉ trên một ngọn đồi cao,đầy gió,bia mộ màu đen bằng đá khắc tên Gia Anh làm cô nhìn mãi,nước mắt cứ thế tuôn rơi,sao tình yêu của cô có thể kết thúc như vậy
cô không cam lòng,cô không muốn sống phần cho Gia Anh,sao Gia Anh lúc nào cũng bỏ rơi cô vậy.
-Gia Anh: tên Gia Anh được cô nhắc lại bao nhiêu lần,nhiều đến nỗi cô cũng không nhớ được
chỉ lúc sau cô bị hai người đàn ông lực lưỡng lôi đi,đến một ngôi nhà hoang sau rừng,cũ kĩ.Mã phu nhân mặc chiếc váy màu đen ngồi trên chiếc ghế cao nhìn vào khuôn mặt của cô,cô chỉ
nhìn xuống sàn nhà bẩn đầy bụi
-Linh Nhi sao,tên này đâu phải tên của cô mà tên thật của cô là Tịnh Bảo: bà ta nói một cách cay nghiến, cô chỉ mơ hồ nghe thấy tên đó
bà ta đến gần cô,bóp chiếc cằm non mềm cô,đến nỗi đỏ ửng
-Cô sẽ phải trả giá những gì đã làm với con gái tôi: bà nói giọng nói hả hê,đánh cô một cái
căn nhà đột nhiêu ầm ĩ ngoài cửa,anh xông vào,phía sau là một đám vệ sĩ có lẽ đuổi theo anh
-bà không được làm gì cô ấy: giọng nói anh đầy lo lắng,coi sợ hãi
bà ta nhìn anh đứng đó,rồi nhìn cô
-giữ thiếu gia lại: giọng bà ta ra lệnh cho đám người kia,đám người ngoan ngoãn khó khăn giữ anh lại
cô cúi gằm mặt không nhìn anh.
bà lấy chiếc súng màu đen chĩa vào trán cô,lạnh buốt
-MẸ,đừng làm vậy mà:
một tiếng mẹ sao,bà ta có chút rung động nhìn về phía anh
-Mẹ con xin mẹ đừng làm vậy mà: Anh cầu xin nói
bà ta vẫn lạnh lùng không nói gì,khuôn mặt càng ngày càng nguy hiểm
anh thấy vậy,vội quỳ xuống
-mẹ đừng làm vậy,bây giờ mẹ muốn con làm gì cũng được nhưng đừng hại cô ấy được không: anh cầu xin một cách chân thành nói, cô giọt nước mắt nóng hỏi rơi xuống
bà ta lạnh lùng nói
-vậy con không nghĩ đến cái chết của đứa em gái tội nghiệp của con sao:
-con có nghĩ đến những thứ đó chỉ là quá khứ rồi mà,mẹ đừng mắc sai lầm nữa,bố mẹ cô ấy cũng chết rồi mà: giọng anh khẩn khoản nói,một đại thiếu gia lạnh lùng như anh mà cũng phải
có những lúc này sao.
-im đi: bà ta quát
anh vội vàng đến phía cô ôm cô vào lòng
-mẹ đừng mà: giọng nói anh có chút nghẹn ngào,cô không thể chết được
bà ta có chút lưỡng lự
-con đi ra: bà ta giận giữ nói,anh vẫn ôm cô chặt
-được con chết thay nó chứ gì: giọng bà ta thản khốc cực hạn nói
-Thiên Minh: cô nói vội vàng đẩy anh ra,nhưng cái ôm của anh rất chặt không thể đẩy anh ra được
............ĐOÀNG..............................
không gian như ngưng tụ lại cho đến khi biết rằng viên đạn trúng vào cánh tay anh
-đi hết đi,con mang cô ta đi hết đi đừng trở về nữa: bà ta làm rơi khẩu súng hai chân khụy xuống,ôm khuôn mặt đầu đau khổ.
khuôn mặt anh có chút mồ hôi,rất đau đớn vội đứng dậy,cô vội đỡ lấy anh,anh quỳ xuống trước mặt bà ta
-mẹ con cảm ơn: anh nói rồi đưa cô đi
viên đạn trúng vào tay anh nhưng anh chẳng cảm giác gì
-Linh Nhi em không sao chứ; giọng anh đầy lo lắng cho cô,nhưng cô chỉ lắc đầu
-đi,chúng ta phải đi bệnh viện lấy viên đạn của anh ra: cô vội vàng nói,anh chỉ mỉm cười hạnh phúc
-chúng ta có thể ở bên nhau rồi: anh hạnh phúc nói
nhưng lúc đó cô chợt buông tay anh ra
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...