Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh Lùng
cái tát đó thật sự rất đau
-cô nhớ đấy hãy nhớ rằng tôi là chủ; cô ta nói giọng khinh bỉ
nó che một bên má đau rát
-nhưng...;nó đinh nói nhưng bị cô ta ngăn lại
-cút ra khỏi phòng tôi loại hạng n như cô k đáng để tôi nói; cô ta khinh bỉ nhìn nó
nó lẳng lặng đi ra khỏi phòng cô ta
trong phòng cô ta cười nụ cười hả hê nắm con thỏ thật chặt làm chú thỏ kêu đau đớn
( truyện mình viết tạm thời dừng lại vì mình đang có việc bận,mình đang bận thi học sinh giỏi và đi làm nhưng mình sẽ vẫn tiếp tục viết,trong khi nghỉ hè nên ad đừng xóa chuyện này của mình nha mình xin lỗi các bạn nhiều * cúi đầu xin lỗi*)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...