Bảo Bối Của Ngũ Đại Vương Tử


Dược Y đáy mắt ánh lên tia khó hiểu . Long Hạo Viễn Trong lòng dâng lên sự ngạc nhiên , hắn sao lại tức giận chứ !
Vội bỏ tay cô ra thu lại biểu cảm lúc nãy , nở nụ cười yêu nghiệt
" Đi thôi "
Rồi cứ như thế mà nhàn nhã đi . Dược Y đầu chảy xuống ba vạch hắc tuyến . Cô tự nhận bản thân là kẻ đa nhân cách lúc nóng lúc lạnh ! Mà dường như nam chủ còn tâm thần phân liệt hơn cả cô .
Bỏ qua tất cả sự việc cô nhanh chóng đuổi theo !
Đi theo Long Hạo Viễn lòng vòng cô dường như có cảm giác tên nam chủ yêu nghiệt này đang chơi cô , dẫn cô lạc hơn lúc nãy .
" Này ... chúng ta đi đâu vậy ?"
Thực sự là đau tim nha !
Long Hạo Viễn đột nhiên dừng lại khiến cô đằng sau tông vào lưng hắn .
Ui da !
" Tên chết dẫm anh sao tự nhiên ...."

Chưa dứt câu hai mắt cô mở to nhìn quang cảnh trước mắt . Một khu sân thượng rộng , cơn gió lớn làm tóc cô bay bay nhẹ .
" Đây là ...."
" Là lãnh địa của tôi ,em là người duy nhất sau tôi đặt chân đến "
Giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng vừa vặn lọt vào tai Dược Y lại khiến cô vô hạn ngạc nhiên . Chẳng phải người đầu tiên là nữ chủ sao lại là cô !
Rũ mi che đi sự phân tâm , chẳng lẽ nguyên tác thay đổi !
" Em yêu Lãnh Mặc Hàn ?"
Một câu hỏi nhưng lại mang hàm ý bắt buộc phải trả lời không được lảng tránh .Long Hạo Viễn lưngt tựa vào lang can .
Lãnh Mặc Hàn ...
" Tôi của trước đây yêu nhưng .... giờ thì không ..."
Giọng nói giễu cợt trào phúng , yêu ư .... nực cười ....
Long Hạo Viễn khóe môi không tự chủ cong lên thật hoàn hảo !
Sân Bay Quốc Tế YD

Từ cánh cửa của chuyến bay từ Pháp . Một cô gái xinh đẹp bước ra thu hút mọi ánh nhìn .
Cô gái có gương mặt tinh xảo , đặc biệt là đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh .Mái tóc nâu uốn lượn gợn sóng . Vận một chiếc váy trắng thanh thuần xách chiếc vali đen . Xung quanh khí chất dịu dàng cùng chút gì đó kiên cường làm người khác sinh ra cảm giác hứng thú .
Còn ai ngoài nữ chủ ...Nhạn Khả Thuần....
" Thuần nhi "
Đoạn Mỹ hưng phấn vẫy tay , Nhạn Khả Thuần môi cười nhẹ , muốn bao nhiêu diệu dàng có bấy nhiêu diệu dàng .
" Mẹ , Thuần nhi thực nhớ người nga ~"
Nhạn Khả Thuần nũng nịu ôm mẹ mình .Đoạn Mỹ sảng khoái cười lớn
" Con sang đó học hành tốt như vậy nhất định sẽ hơn con ngốc ở nhà "
" Nó vẫn ngu ngơ vậy sao ?"
Nhạn Khả Thuần khinh bỉ hừ lạnh . Con nhỏ ngu ngốc lẳng lơ , lúc nào cũng bắt cô phải đứng trước mặt chị chị em em .Thật tức chết mà !
" Ừ ! Nhưng dạo này mẹ thấy nó có gì đó lạ lắm !"
Đoạn Mỹ đanh mặt lại nghĩ về Dược Y dạo này rất lạ .
" Lạ là sao ạ ?"
Nhạn Khả Thuần nhíu mày đẹp .Đoạn Mỹ nhanh chóng lắc đầu cười
" Không có gì !"
Con gái bà muốn có tài có , muốn sắc có sắc . Con nhỏ kia có chạy ngàn con phố cũng không đuổi kịp . Thay đổi thì sao cũng không bằng một góc con bà !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận