Tòa nhà Nam Cung, văn phòng làm việc của Nam Cung Thần, nếu nói về sự khoa trương thì văn phòng này đúng thật rất rộng, phòng nghỉ của anh trước đây giờ thành học học của Lăng Tâm Phi, phòng được anh cách âm rất tốt và có hệ thống camera do anh cho lắp đặt để thấy cô mọi lúc mọi nơi, dù hai người chỉ cách nhau có một cánh cửa.
-Này cô..cô không thể vào nếu không có hẹn trước.._ Bên ngài văn phòng là tiếng nói ngăn cản của thư kí với một cô dáng vóc người cao, xinh đẹp quyến rủ.
-Sao tôi lại không thể vào?_ Cô gái quay lại trừng mắt lạnh lùng nhìn cô thư kí.
-Cô phải có hẹn trước với giám đốc._ Cô thư kí trả lời
-Tôi gặp Thần cũng phải thông báo qua cô sao? Cô muô bị đuổi việc._ Long Điền Ngọc trừng mắt quát cô thư kí.
-Nhưng..._ Cô thư kí định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Long Điền Ngọc đẩy ra và bước nhanh vào phòng.
-Thần..em về rồi..._ Long Điền Ngọc dịu dàng nói.
-Xin lỗi tổng giám đốc, cô ấy.._Thư kí hốt hoảng nói
-Cô ra ngoài đi.._ Nam Cung Thần nhìn người trong ngực, lên tiếng nói cô thư kí, cô liền lui ra.
-Em về khi nào?_ Nam Cung Thần đẩy cô ra hỏi
-Anh đuổi cô ta đi, cư nhiên dám ngăn cản em..._ Long Điền Ngọc dỗi nói.
-Ở đâ là công ty..._ Nam Cung Thần lạnh lùng nói
-Thần, em rất nhớ anh._ Long Điền Ngọc ôm anh từ phái sau, mắt cô dán chặt vào người anh.
-Ngọc, anh nhắc lại đây là công ty._ Nam Cung Thần gằng giọng lạnh lùng nói.
-Thần, em yêu anh.._ Long Điền Ngọc thổ lộ và hôn tới tấp lên mặt anh.
-“ Ưm”…_ Mộ tiếng nôn nữa vang lên liền thu hút được sự chú ý của Nam Cung Thần, anh hốt hoảng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia chạy lại vào phòng.
-Nam tổng, Lăng tiểu thư dường như không được khỏe.._ Bước ra là một giáo sư nữ lên tiếng nói, hầu hết giáo sư của Lăng Tâm phi anh điều đặc biệt chọn nữ giáo sư
-Cô ấy làm sao?_ Anh lo lắng hỏi dồn
-Tôi không rõ, sắc mặt cô ấy rất xanh xao, còn hay nôn…
-Được rồi, cô về đi..
-Vâng.._ Cúi đầu chào anh, giáo sư Phạm liền rời đi.
-Lăng tiểu thư là ai?_ Long Điền Ngọc lên tiếng hỏi
-Em về đi.._ Nam Cung Thần lạnh lùng nói sau đó thì đi vào phòng
-Phi nhi, em làm sao?_ Anh lo lắng hỏi cô.
-Mặc kệ em._ LĂng Tâm Phi trừng mắt anh, gắt gỏng nói
-Phi nhi.._ Nam Cung Thần dịu giọng gọi
-Chị, em muốn về nhà, về nhà…_ Lăng Tâm Phi uất ức nhào vào lòng Lăng Tâm Y khi thấy cô, vì sự anh nguy của cô, nê Nam Cung Thần đã nói cô còn người chị gái tên Lăng Tâm Y, mặc dù không nhớ nhưng cô có cảm giác quen thuộc về hình ảnh một người chị lúc nhỏ, nên liền chấp nhận được cô là chị gái mình. Mà lúc này khi nhìn thấy cô nước mắt của Lăng Tâm phi liền rơi.
-Được, chị đưa em về…_ Lăng Tâm Y không biết chuyện gì làm em gái mình khóc, nhưng khi liếc mắt nhìn bên trong còn có một người phụ nữa, cô biết cô gái kia là ai, chính là me gái không cùng dòng máu với Nam Cung Thần, cô đại khái đã biết chuyện gì. Liền đưa em gái rời đi.
-Em về Long Điền gia đi.._ Anh để lại câu lạnh lùng với Long Điền Ngọc liền đi. Long Điền Ngọc tức giận dậm chân, sau đó cũng rời đi.
Tại chung cư mà Lăng Tâm y đang sống:
-Em không về cùng thiếu gia sao?_ Lăng Tâm y cố ý thăm dò em gái
-Không về, không về.. em ghét anh ấy, em muốn ở đaây với chị.._ Lăng Tâm Phi dùng giằng, giận dỗi nói.
-Phi nhi, em đang ghen sao? Em yêu thiếu gia?_ Lăng Tâm y nhìn em gái hỏi
-Em..em không biết..không biết..”hix,hix”…_ Lăng Tâm Phi uất ức nói, nước mắt lại lưng tròng.
-Được, ngoan, Phi nhi không khóc.._ LĂng Tâm Y đau lòng ôm cô vào lòng an ủi cô.
-Chị, gần đây em ăn không tiêu, ăn xong rồi lại nôn ra hết, em muốn ăn cơm chiên trứng lúc nhỏ chị hay làm cho em…_ Lăng Tâm Phi sụt sịt mũi nói
-Em nhớ sao?_ Ngạc nhiên hỏi cô.
-Không biết, nhưng em hay nhìn thấy mình lúc nhỏ, có chị, ngoài ra không biết gì nữa._ Cô ngây thơ đáp.
-Ngoan, được rồi, em vào phòng nghỉ, khi nào xong chị gọi em…_ Dỗ dành cô xong thì Lăng Tâm y lấy ra điện thoại của cô vẫ reo nãy giờ.
-Thuộc hạ nghe..
-Cô ấy đâu?_ Giọng nói đầy mệt mỏi và lo lắng của Nam Cung Thần qua điện thoại
-Con bé khóc rất nhiều..
-Tôi sẽ đón cô ấy.._ Anh quả quyết
-Không, chủ nhân hãy giải quyết chuyện của mình đi, tôi đã cảnh cáo người đừng tổn thương con bé.._ Giọng Lăng Tâm y càng lạnh hơn chất vấn anh.
-Tôi không có?_ Anh khẳng định
-Người yêu Phi nhi không?_
-Tôi sẽ cưới cô ấy…_ Nam Cung Thần yên lặng một lúc thì lên tiếng
-Vậy tôi chờ người giải quyết những phụ nữ sẽ làm tổn thương con bé xong rồi hãy nói._ LĂng Tâm y nói xong thì tắt máy. Mặc dù Nam Cung Thần là người cứu cô, cũng là chủ nhân của cô, nhưng cô thề, cô sẽ không để ai làm tổn thương Lăng Tâm Phi. Nam Cung Thần nhìn căn hộ thứ 14, anh biết Tâm Ảnh nói được làm được, dù cho anh có đồng ý hay không cô là sát thủ do anh huấn luyện đơn nhiên anh hiểu cô. Vụ việc Lâm y Vân hãm hại Lăng Tâm Phi anh cũng thấy rõ, nễ tình Lâm y Vân theo anh cũng lâu anh có thể tha mạng, nhưng Tâm Ảnh khác, cô ấy khiến Lâm Y Vân sống không bằng chết, cho người liên lục hãm hiếp cô ta, còn hủy đi một bên mặt của cô ta, không dừng lại ở đó, Tâm Ảnh còn để cô ta sống như không sống mà chết cũng không xong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...