Bảo Bối Của Chủ Tịch
Sáng hôm sau...
Sau bữa ăn sáng, Lăng Thiên nói sẽ đưa cô đến một nơi - sao có vẻ ở đây giống phòng khám tư nhân vậy? Chẳng lẽ anh phát hiện cô mang thai?
"Lăng Thiên, em không có bị bệnh... Sao lại phải tới đây? " Hạ Tử Di thắc mắc nhìn Lăng Thiên.
"Di Di, tối qua chúng ta không có làm biện pháp phòng tránh... Lỡ như có thai thì làm sao đây? " Lăng Thiên ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô. Tối qua là do quá trễ, vả lại là cô chủ động nên anh đã không kiềm chế được mà bắn vào trong cô. Nếu không phòng ngừa thì đến lúc có thai phải làm sao đây? Cơn ác mộng lúc cô sinh Lăng Vũ Phong không thể nào lặp lại được!
Dù sao đây vẫn là nơi y học tiên tiến nhất thế giới, anh vẫn nên phòng tránh thì hơn.
"Lăng Thiên, anh...không muốn có bảo bối sao? " Lời nói của anh khiến Tử Di cứng đờ. Anh nói như vậy là sao đây? Anh không muốn có con! Vậy anh xem cô là cái gì? Tình nhân hay là một con đàn bà có thể tùy tiện lên giường?
"Di Di.. Chúng ta có một mình Vũ Phong là được rồi! Không cần có thêm! " Chỉ cần có một đứa con với anh là đủ rồi. Không cần để người phụ nữ anh yêu phải khổ thêm.
"Tại sao?... Nếu như có thì sao? " Hạ Tử Di vội đẩy anh ra, trên mặt đột nhiên trắng bệch. Tại sao lúc đầu là anh ép buộc cô sinh con nhưng đến bây giờ thì không cần nữa?
"Di Di! Không thể có đâu! Ngoan... Chỉ cần chích một chút thôi! Sẽ không đau đâu.. "
"Nhưng...nếu như có thật thì sao? Anh vẫn không cần con ư? " Tử Di lúc này đã muốn khóc. Sao anh có thể vô tình như vậy?
"Tuyệt đối không thể có được đâu!... Chỉ một lát sẽ xong ngay! " Hai người dù sao cũng chỉ mới không phòng bị có một lần. Không thể nào có thai được!
"Không!! Em không muốn chích... Không muốn!! " Tử Di nhìn người y tá đang mỉm cười đi về phía mình. Cô lùi lại một bước.
"Di Di... Đừng như vậy được không? Chỉ một lát thôi... Sẽ không sao... " Lăng Thiên lại muốn ôm cô vào lòng. Thấy vậy Tử Di vội chạy về phía lan can gần đó.
"Lăng Thiên, em không muốn chích thuốc... Chúng ta đi về được không? "
"Di Di, đừng tùy hứng như vậy được không? Bác sĩ đang chờ chúng ta.. " Lăng Thiên cảm giác đầu lại đau. Tại sao cô luôn thích chống đối anh chứ?
Thấy Lăng Thiên đi về phía mình, Tử Di vội đến sát lan can.
"Lăng Thiên! Nếu anh vẫn muốn ép buộc em...thì em sẽ từ đây nhảy xuống! Anh có nghe không? " Cô chỉ còn dùng cách này để uy hiếp anh.
"Di Di... Em đang nói cái gì vậy? Được rồi...chúng ta về nhà! Không cần chích nữa! " Mặc dù nơi đó không quá nguy hiểm nhưng anh vẫn thỏa hiệp với cô. Nếu tâm trạng cô không tốt vậy thì khi khác sẽ chích vậy!
"Vậy anh đi xuống lầu trước đi! Nếu không em sẽ không xuống! " Tử Di cô không thể nào tin tưởng anh được. Cô muốn nhanh chóng về nước, anh đã không cần con thì coi như cô cũng không cần anh nữa!
"Được rồi! " Lăng Thiên đành đi xuống lầu.
........
Sau khi từ phòng khám trở về, Tử Di quyết định không nói chuyện với anh. Nhưng Lăng Thiên vẫn ép cô ăn hết thứ này đến thứ khác. Buổi tối vẫn ôm chặt cô ngủ tới sáng mới buông ra.
"Lăng Thiên.." Hạ Tử Di mở cửa bước vào phòng sách.
"Di Di, sao vậy? " Lăng Thiên từ màn hình máy tính ngước lên nhìn cô. Cuối cùng cô cũng nói chuyện với anh rồi.
"Em nhớ bảo bối! Hay là mai em về Trung Quốc được không? " Cô bước tới bên cạnh anh, nói nhỏ.
"Anh không yên tâm! Đợi anh giải quyết xong việc rồi mình cùng đi được không? " Lăng Thiên ôm cô vào trong ngực.
"Em có thể tự về! "
Xem ra tuyệt chủng mà Chu Đức Thành nói không có hiệu quả rồi.
"Đợi anh 2 ngày nữa thôi..được không? " Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô.
"Lăng Thiên... Em muốn về ngủ!" Đành dùng cách khác thôi.
"Được!... Di Di, hình như em nặng hơn thì phải! " Lăng Thiên vừa ôm cô sải bước về phòng ngủ vừa nói. Nhưng cô mập lên một chút cũng tốt!
"Có sao? Anh chê em sao?"
"Không! Anh thích em mập hơn một chút...như vậy ôm sẽ thoải mái hơn! "
"Lăng Thiên, em muốn uống sữa nóng..anh giúp em làm được không? "
Một cô gái nằm trên giường bắt đầu chỉ điểm một tên con trai.
"Được! "
"Em muốn ăn táo! "
"Ừ! Anh gọt! "
"Thiên...em không muốn uống sữa nữa! Anh uống giúp em được không? "
"Được... Anh uống! "
Và dĩ nhiên anh không ngờ rằng sau khi uống xong thì ngủ thẳng tới sáng.
"Di Di.... Di Di..." Lăng Thiên nhìn xung quanh, không có ai cả! Hành lí của cô đã được dọn đi hết.
Cuối cùng anh tìm được một tờ giấy nhỏ trên bàn tivi
"Lăng Thiên, em về nước đây! Nếu như anh đã không cần con vậy thì em cũng không cần anh nữa! "
Cô gái này lại dám lừa anh! Vò vò tờ giấy, anh vứt xuống đất!
*********
Lăng Thiên lái xe đến khu chung cư của Chu Hoài Ân.
"Hoài Ân, Tử Di đâu?" Chu Hoài Ân vừa mở cửa, Lăng Thiên liền đi thẳng vào nhà.
"Lăng đại ca... Sao anh lại đến chỗ em tìm vợ chứ? " Chu Hoài Ân đi tới ghế sofa ngồi xuống. Xem ra Lăng đại ca lạnh lùng ngày nào đã thực sự biến mất.
"Cô ấy không tới đây sao?"
"Không có! Nhưng mà Lăng đại ca... Anh lại làm chị ấy buồn à..sao tự nhiên lại bỏ đi?" Mặc dù cô chính là người giúp Hạ Tử Di về nước nhưng bây giờ cô muốn xem thử Lăng đại ca sẽ làm gì?
"Không có gì cả! Nếu cô ấy không tìm em thì thôi... Nhưng nếu em dám giấu anh...thì đừng trách anh không nể mặt Chu Đức Thành! " Lăng Thiên nói xong thì vội rời khỏi chung cư.
************
"Được rồi! Cuộc họp kết thúc ở đây! " David gấp hồ sơ lại, đứng lên.
"David, tôi nói chuyện với anh được chứ? " Dương Hiểu Phàm từ ghế đứng dậy đi tới chỗ David. Mặc dù công ty anh và Lăng Thiên mới thành lập nhưng đã là cổ đông của tập đoàn Goben.
"Được! Anh nói đi..!"
"Tiểu Yên... À không Lina, cô ấy hôm nay không đi làm sao?" Dương Hiểu Phàm vào thẳng vấn đề chính. Dù cô nói David là bạn trai cô nhưng anh không tin.
"Hôm nay cô ấy có chút việc riêng! "
"Chuyện gì? Anh biết chỗ cô ấy ở không? " Dương Hiểu Phàm vô cùng khẩn trương. Tên David này rõ ràng muốn đem cô giấu đi.
"Dương Hiểu Phàm, anh không cần quá quan tâm cô ấy như vậy? Tôi là bạn trai cô ấy... Tôi tự biết mình nên làm gì! " David cầm xấp tài liệu đi ra ngoài.
"David! Anh!!!"
..........
Cạch!
Hạ Tử Yên mệt mỏi ra mở cửa. Thật là biết cách làm phiền người khác! Hôm qua cô uống nhiều tới nỗi đầu đau như búa bổ, mắt không mở nổi... Hôm nay mặc dù đã tỉnh táo hơn không ít nhưng vẫn không thể đi làm được! Vậy mà ai lại đến vào lúc này cơ chứ?
"Tiểu Yên..." Dương Hiểu Phàm cầm trên tay một bịch thức ăn.
"Dương... Dương Hiểu Phàm? Anh sao lại tới đây? " Hạ Tử Yên mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Sao anh ta biết mình ở đây chứ?
"Anh đến thăm em.. Không được sao?"
"Thăm tôi?... Tôi không cần! Anh về đi!!" Trước khi Hạ Tử Yên đóng cửa, Dương Hiểu Phàm đã vào trong nhà.
"Anh!!!"
"Em đừng vô tình như vậy chứ? Ở bênh ngoài lạnh lắm..."
"Tôi nói anh về nhà chứ đâu có nói anh ở trước nhà tôi!" Hạ Tử Yên mở cửa ra.
"Tiểu Yên... Nhà này sao lại nhỏ như vậy chứ? " Dương Hiểu Phàm làm như không nghe thấy cô nói, anh đi thẳng vào trong bếp đặt thức ăn lên bàn rồi quan sát xung quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...