Bảo Bối Của Chủ Tịch
"Ờ........anh...đến lâu chưa? " ấp úng một lát sau, Hạ Tử Yên mới mở miệng nói được môt câu.
"Thôi! Em về trước đây? Hai người từ từ nói chuyện nha!" Vân Ly bỏ lại một mình cô đứng đó rồi kiếm cớ đi mất.
"Em lên xe đi!"
Hạ Tử Yên im lặng ngồi trên xe không nói một lời. Thỉnh thoảng lại quay sang nhìn lén anh.
"Em làm gì lén lút vậy? Muốn nhìn thì nhìn đi! " Câu nói của anh làm Hạ Tử Yên xấu hổ vội quay mặt sang hướng ngược lại, mặt đỏ bừng.
Tử Yên ơi là Tử Yên! Màylàm sao vậy? Saolạilén lút nhìnanhấy? Cònbịanhấyphát hiện! Làm saobây giờ? Xấu hổchếtmất!!!
Đang suy nghĩ thì Dương Hiểu Phàm lại nói.
"Bây giờ anh là của em! Em nhìn bao nhiêu cũng được....... Không cần ngại?"
Cái gì??? Anhấynói...... Anh ấylàcủamình? Tử Yên ơi! Tỉnh táo! Tỉnh táolại, coinhưkhông có nghegìcả??
"À.....anh......anh đưa tôi về nhà được không? "
" Sao lại muốn về nhà? Không muốn ở cùng anh à?"
"Tôi......tôi đi máy bay hơi mệt.... Nên đưa tôi về được không? " Cô cố gắng dùng mọi cách để được về nhà. Nếu ở với anh thêm chút nữa chắc mặt cô đỏ đến chín mất!
" Em mệt à? Vậy để anh đưa em về!" Trong câu nói của Dương Hiểu Phàm có chút không vui.
*******
Hạ Tử Yên mở cửa bước xuống xe, cô quay lại chào anh
"Bye..! Hẹn gặp lại! "
Qua cửa kính xe, cô chỉ thấy anh cười rồi khởi động xe chạy đi.
Hãy tự tin bước vào ngôi nhà quen thuộc đã hơn một năm cô chưa về nhà. Đó không phải là do cô không muốn về mà là không có tiền để mua vé máy bay về, gia đình lại đang khó khăn.
"Ba?" chợt cô thấy từ trong nhà người đàn ông trung niên bước ra. Ông ấy là ba cô Hạ Minh Lâm.
"Tiểu Yên! Con về đấy à?" ông không tin vào mắt mình. Con gái nhỏ của ông đã về sao?
"Vâng........con về rồi! Con nhớ ba lắm!" Hạ Tử Yên chạy tới ôm chầm lấy ông.
"Vào nhà thôi con! Mẹ con đang ở trong bếp! "
"Mẹ! Con về rồi? "
"Tiểu Yên.... "
"Thôi....... Mình ăn cơm đi! Cũng trễ rồi?" Thấy hai mẹ con vui vẻ mà quên cả bữa ăn, ông Hạ cười nói.
~~~~~*~~~~~
Lần nữa Hạ Tử Di tỉnh lại đã là giữa ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua khe hở thẳng tắp chiếu vào tấm thảm Ba Tư cao cấp trên sàn nhà.
Lúc này anh ta hẳn là đã đến công ty?
Ôm chăn ngồi dậy, tứ chi đau nhức khiến Hạ Tử Di không nhịn được than nhẹ một tiếng, kéo ra một góc chăn, lộ ra những vết thương xanh xanh tím tím ở khắp nơi trên da thịt trắng noãn. Anh ta thật sự không phải là người, quả thật là không bằng cầm thú, bất kể cô van xin như thế nào anh ta vẫn không chịu buông tha cho cô, còn muốn bày ra những tư thế mà cô ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ đến. Vừa nhìn thấy vết thương trên người, lòng cô không nhịn được chua xót, cuộc sống như vậy khi nào mới kết thúc? Có thể có một ngày anh ta trả tự do cho cô không?
Trên người chỗ duy nhất còn lành lặn cũng chỉ có đôi chân trắng noãn của cô, quấn cái chăn mỏng đi về hướng tủ quần áo cô lấy một chiếc váy mặc ở nhà rồi đi vào phòng tắm.
~~~~~*~~~~~
"À.....con quên mất...... Chị hai không có ở nhà hả ba?" đang ăn cơm thì Hạ Tử Yên mới nhớ ra một chuyện, từ nãy đến giờ cô vẫn không thấy chị mình.
"Ờ......chị con không có ở nhà? " bà Hạ nói
"Chị tìm được việc làm rồi hả ba? Là công ty nào vậy? " Từ lúc Hạ Tử Di về ở Lăng gia thì không có ai gọi nói cho Hạ Tử Yên biết chuyện này.
"Không con à?" bà Hạ lại nói tiếp.
"Vậy sao chị không về nhà ăn cơm? Hơn ba tháng nay con không hề gọi được cho chị.....có phải có chuyện gì không ba mẹ? Hạ Tử Yên bắt đầu nghi ngờ.
"Chị con........lấy chồng rồi? " ông Hạ chậm rãi nói, khi ổng nói ra điều này lương tâm của ông luôn cắn rứt. Ông đã nhẫn tâm bán con mình cho một kẻ độc ác, tàn nhẫn như Lăng Thiên.
"Hả???? Ba nói gì?? Chị con.....lấy chồng? " Hạ Tử Yên sửng sốt không tin vào tai mình "Chị con.....lấy chồng khi nào? Sao không ai nói với con cả? Là lấy anh Lưu Minh sao?"
"Kh....không phải? "
"Không phải anh ấy thì là ai?"
"Là..... Là..... Chủ tịch tập đoàn Lăng thị Lăng Thiên! " ông Hạ nói.
"Lăng thị? Lăng Thiên?? Có phải họ có chi nhánh là ngân hàng ICBC không? " suy nghĩ một lúc lâu cô như chợt nhớ ra điều gì đó! Đúng rồi! Lăng Thiên..... Người đàn ông độc thân hoàng kim là anh ta? Chị cô sao có thể quen biết người như Lăng Thiên??
"Đúng!.... Thôi con ăn cơm đi!"
"Nhưng ba à? Chị con sao có thể quen biết người đàn ông như Lăng Thiên chứ? Có chuyện gì vậy ba?" Hạ Tử Yên không ngừng nói ra những thắc mắc của mình khiến Hạ Minh Lâm hơi khó chịu.
"Ba đã nói rồi..... Con không cần lo nhiều như vậy? Chỉ cần biết chị con đã có chồng là được rồi!!! " nói xong ông đứng dậy đi lên phòng bỏ lại hàng ngàn câu hỏi chưa có câu trả lời của Hạ Tử Yên.
Tại saobalạinổinóngkhinhắc đến chuyện này? Chắc chắn là cóchuyện gì rồi? Mìnhphảiđiềutrachođượcnólàgì?
~~~~*~~~~
"Hà Tư Diệp đâu? " Lăng Thiên đến Hà gia với vẻ mặt đáng sợ.
"Dạ.....Lăng Thiếu gia..... Tiểu thư đang ở trên phòng! Để tôi gọi tiểu thư xuống gặp thiếu gia! " người giúp việc khi thấy anh liền lễ phép chào.
"Không cần!! Tôi tự đi lên gặp cô ta!"
"Dạ.....vậy Lăng thiếu gia...... Cậu đi thẳng lên lầu rồi rẽ phải! Phòng tiểu thư ở cạnh cầu thang!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...