Lúc Lăng Húc đi ra cửa thật ra Lăng Dịch đã phát hiện, lúc đó anh còn chưa ngủ. Anh vốn cho rằng Lăng Húc đã không còn chuyện gì gạt mình, chuyện về Hình Dĩnh Phong cũng không cần phải để ý nữa, nhưng thật nhanh Lăng Húc đã dùng hành động nói cho anh biết: không đơn giản như vậy.
Lăng Dịch không đi ra ngoài tìm cậu mà là đi ra khỏi phòng xép, ngồi trên ghế sa lông chờ cậu trở về.
Đối mặt Lăng Dịch, lúc này Lăng Húc vẫn cảm thấy đầu óc chưa chuyển động kịp như cũ, không có cảm xúc gì, bởi vì thậm chí cậu không biết Hình Dĩnh Phong nói thật hay giả, tất cả đều rất không thể tưởng tượng được, dù cậu muốn chất vấn Lăng Dịch: vì sao em lại sinh con trai cho anh? Không phải anh nói nhiều năm nay chưa từng gặp em sao? Vậy thì trước đó cậu cũng phải nói phục chính mình, Thiên Thiên đúng là con trai cậu sinh cho Lăng Dịch.
So với Hình Dĩnh Phong, cậu càng nguyện ý tin tưởng Lăng Dịch. Hình Dĩnh Phong là một người xa lạ đột nhiên xuất hiện, mà Lăng Dịch là người anh trai yêu thương cậu từ nhỏ cho đến lớn.
Lăng Húc đi đến bên chân Lăng Dịch, đột nhiên ngồi xuống thảm trên mặt đất, ôm chân Lăng Dịch chôn mặt vào đùi anh, hô: “Anh—— ”
Thật ra Lăng Dịch không vui, mặc kệ mục đích nửa đêm Lăng Húc trộm đi ra ngoài là gì, gặp ai, chỉ riêng chuyện cậu gạt anh cũng đã đủ khiến Lăng Dịch tức giận.
Nhưng Lăng Húc lại chịu thua trước, cậu làm nũng với Lăng Dịch. Mà Lăng Dịch có thể giống thường ngày nhẹ nhàng đá văng cậu nói cậu cút ngay, nhưng anh không làm như vậy, bởi vì anh có thể nhận ra được cảm xúc của Lăng Húc không tốt lắm.
Lăng Dịch vươn tay, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Lăng Húc một chút, hỏi cậu: “Em đi đâu vậy ?”
Lăng Húc biết không thể gạt được anh nhưng cậu vẫn hy vọng Lăng Dịch không hỏi, cậu thuận miệng nói: “Chỉ ra ngoài đi dạo.”
Lăng Dịch lấy tay ra khỏi đỉnh đầu cậu, “Ngay cả gạt anh em cũng có lệ như vậy?”
Lăng Húc ngẩng đầu lên, cằm tựa vào trên đầu gối Lăng Dịch, cậu nhìn Lăng Dịch: “Em đi gặp Hình Dĩnh Phong.”
Lăng Dịch có thể đoán được Lăng Húc đi gặp Hình Dĩnh Phong, nhưng rốt cuộc Hình Dĩnh Phong nói với cậu những thứ gì, làm thế nào Lăng Dịch cũng tưởng tượng không ra, anh hỏi cậu: “Hai người nói cái gì ?” Trừ tức giận Lăng Dịch còn có chút bất an, bởi vì Lăng Húc gạt anh trộm đi chỉ có thể thuyết minh đó là chuyện quan trọng không muốn để anh biết, nhưng bất an bị Lăng Dịch ẩn dấu tốt lắm.
Lăng Dịch vẫn lãnh tĩnh hờ hững như cũ.
Cậu vẫn ôm lấy chân Lăng Dịch, ngẩng đầu lên đối diện anh, không trả lời vấn đề của Lăng Dịch mà đột nhiên hỏi: “Lúc ba qua đời em có trở về đúng không?”
Lăng Dịch lẳng lặng nhìn cậu một phút, đáp: “Đúng.”
Lăng Húc tiếp tục hỏi anh: “Vậy sao trước đó anh không nói cho em biết? Anh nói em chưa từng trở về.”
Lăng Dịch vươn tay ra vuốt mặt của cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cậu, “Bởi vì anh không dám nói cho em biết.”
Lăng Húc sửng sốt, cậu không rõ Lăng Dịch có ý gì.
Lăng Dịch tiếp tục: “Năm đó lúc em trở về đã từng từ chối anh một lần.”
Lúc này Lăng Húc biểu hiện ra thần sắc kinh ngạc, “Em từ chối anh?”
Lăng Dịch gật gật đầu.
Lăng Húc thực mờ mịt, cậu đột nhiên rất muốn nhớ lại đoạn ký ức kia, từ khi mất trí nhớ tới nay, trừ bỏ lúc vừa mới đầu khó có thể tiếp thu, bây giờ rất muốn khôi phục ký ức.
Bởi vì chỉ có thể dựa vào đôi câu vài lời của người khác mà đi chắp vá lại quá khứ của chính mình, thật sự là rất khó chịu.
Hơn nữa trước đó người khác nói cái gì cậu đều tin, nhưng Hình Dĩnh Nhàn xuất hiện nói cho cậu biết, người khác nói chưa chắc là thật sự, chỉ có ký ức của chính mình mới thực sự đáng tin cậy.
Như Lăng Dịch nói bây giờ, anh từng bị cậu từ chối, cậu nghĩ không rõ tại sao mình lại từ chối Lăng Dịch, rõ ràng cậu thích Lăng Dịch như vậy.
Thấy cậu trầm mặc, Lăng Dịch nói tiếp: “Lúc đó em cảm thấy không có cách nào tiếp thu, hơn nữa ba bệnh nặng qua đời.”
Lăng Húc cảm thấy dựa vào mình suy nghĩ thì đại khái không có cách nào nghĩ ra tâm tình của mình lúc đó, cậu chỉ có thể đối phó với Lăng Dịch: “Vì sao anh vẫn luôn không nói cho em? cảm giác bị gạt thật khó chịu.”
“Đứng lên, ” Lăng Dịch đột nhiên nói, duỗi tay kéo cậu lên, sau đó đỡ thắt lưng cậu để cậu ngồi xuống chân của mình.
Trong lòng Lăng Húc bất an, lúc này đặc biệt quyến luyến Lăng Dịch, cậu vươn tay ôm Lăng Dịch, tựa đầu vào vai anh.
Lăng Dịch dùng một tay ôm thắt lưng cậu, một tay khác nhẹ nhàng xoa tóc sau gáy cậu, “Bởi vì anh sợ em nhớ lại tâm tình lúc đó, em nói không sai, anh thích em, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn thích em.”
“Anh, ” mặc kệ Lăng Dịch nói thật hay giả, vào giờ khắc này Lăng Húc nguyện ý tin tưởng anh.
Lăng Dịch không tiếp tục nói, anh dịu dàng hôn mặt nghiêng của Lăng Húc.
“Cứ như vậy sao?” Lăng Húc đột nhiên hỏi.
Lăng Dịch dừng lại động tác, “Còn có cái gì?”
Nếu Hình Dĩnh Phong nói là sự thật, giữa cậu và Lăng Dịch không nên chỉ có vậy mà thôi. Nhưng lúc này cậu có năng lực hỏi cái gì? khi đó có phải anh đã từng ngủ với em đúng không? Sau đó em có bầu Thiên Thiên? Lăng Húc cảm thấy không hỏi được ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ ôm chặt Lăng Dịch: “Thôi, không có gì.”
Ngón tay Lăng Dịch vuốt ve mặt của cậu nhiều lần.
Lăng Húc ngẩng đầu khỏi vai anh, an tĩnh nhìn thẳng anh một phút, sau đó hôn lên bờ môi của anh.
Cái hôn này thực an tĩnh, thật ra ngay từ đầu đến bây giờ bọn họ nói chuyện thực nhỏ, sợ đánh thức Thiên Thiên.
Lăng Dịch hôn dừng lên tai cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em đi gặp Hình Dĩnh Phong chỉ nói từng đó?”
Động tác của Lăng Húc hơi tạm dừng: “Còn nói đến mẹ Thiên Thiên.”
Lăng Dịch: “Em nói mẹ Thiên Thiên đã qua đời.”
“Ừ, ” Lăng Húc đáp, “Cho nên nói những chuyện đó cũng không có ý nghĩa gì.”
Lăng Dịch: “Về sau muốn đi gặp hắn một mình cũng không cần lén lút.”
Lăng Húc nhẹ giọng nói: “Em sợ anh không vui.”
Lăng Dịch không có nói gì nữa, nắm cằm cậu hỏi: “Trở về đi ngủ sao?”
Lăng Húc ôm anh: “Em vẫn ngủ cùng anh đi.”
Vốn đêm nay Lăng Húc hạ quyết tâm cùng Thiên Thiên nghỉ ngơi, kết quả không ngờ bây giờ biến thành như vậy. Cậu nằm ở trên giường khách sạn, giãn thân thể thừa nhận Lăng Dịch nhiệt tình, vừa rồi đầu óc có chút trống rỗng theo nhiệt độ cơ thể kéo lên có vẻ dần dần linh hoạt, cậu nhắm mắt lại, nghĩ nếu Thiên Thiên thật sự là con của cậu và Lăng Dịch, cậu nên vui vẻ sao? Hình như không có vui vẻ lên được, bởi vì chuyện này ý nghĩa trong đó có một ít giấu diếm, một ít lừa gạt, còn có, bản thân cậu chẳng lẽ là quái vật sao?
Nếu là thật sự? Vậy cậu sẽ có con lại sao?
Nghĩ đến đây, Lăng Húc vốn đang đắm chìm trong khoái cảm đột nhiên hút ra, cậu cảm giác được nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm xuống, mồ hôi trên trán nháy mắt biến thành mồ hôi lạnh.
Cậu kiềm chế xúc động muốn đẩy Lăng Dịch ra, bởi vì cậu biết nếu lúc này cậu đẩy Lăng Dịch ra thì Lăng Dịch sẽ ghi hận cậu cả đời ! Nguy hiểm thật nguy hiểm thật!
Lăng Húc nghe được tiếng trái tim mình đập vang thình thịch.
Lăng Dịch nhận ra cậu phân tâm, dừng động tác ghé vào lỗ tai cậu hỏi: “Sao vậy?”
Giọng anh trầm thấp kích thích màng nhĩ Lăng Húc, đối với Lăng Húc mà nói dường như là có chút hiệu quả kích tình, vì thế Lăng Húc giơ tay lên ôm chặt anh, đỏ mặt nói: “Đừng bắn bên trong.”
Bình thường Lăng Húc không có thói quen này, cậu ở trên giường cãi nhau ầm ĩ với Lăng Dịch, vừa cảm thấy thẹn thùng vừa thực rộng mở, đây là lần đầu tiên cậu đề xuất yêu cầu như vậy.
“Vì sao?” Lăng Dịch ngậm vành tai cậu hỏi.
Lăng Húc thuận miệng đáp: “Quá muộn, không muốn đứng lên tắm rửa.”
Lăng Dịch vươn tay gảy tóc của cậu, đáp: “Được rồi.”
Sau lại Lăng Húc nằm ở bên người Lăng Dịch ngủ, nhưng đêm đó cậu ngủ không được ngon, cậu mơ một giấc mộng. Trong mơ ánh nắng cực nóng, cậu mặc áo ngắn tay đi trên đường cái, tất cả mọi người đi đường đều nhìn về phía cậu, vừa mới đầu cậu không biết là xảy ra chuyện gì, sau này cúi đầu mới nhìn thấy bụng mình rất lớn.
Mơ đến chỗ này, Lăng Húc liền dọa tỉnh chính mình.
Cậu mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy, đưa tay sờ mồ hôi lạnh trên trán.
Lăng Dịch ngủ không sâu, cậu vừa động anh liền tỉnh lại, dán bàn tay phía sau lưng trần trụi của cậu, đụng đến một tay mồ hôi liền hỏi: “Mơ thấy ác mộng?”
Lăng Húc không dám nói nội dung giấc mơ đó, chỉ gật gật đầu.
Lăng Dịch ngồi dậy: “Anh đi lấy nước cho em.”
Anh đi ra phòng khách bên ngoài, cầm một chai nước khoáng trở về đưa cho Lăng Húc.
Lăng Húc nhận lấy uống hai ngụm, theo bản năng sờ bụng của mình một chút, may mắn vẫn thực bằng phẳng.
Lúc này trời đã hơi sáng, Lăng Dịch ngồi ở bên giường nói với cậu: “Anh không biết tối hôm qua em và Hình Dĩnh Phong nói những gì, em đã không muốn nói cho anh biết thì quên đi, nhưng trạng thái tinh thần em có vẻ không tốt lắm, có chuyện gì em muốn nói với anh thì anh đều nguyện ý nghe.”
Lăng Húc vươn tay nắm tay anh, “Em biết.”
Buổi sáng mọi người lục tục rời giường, bởi vì Lăng Húc muốn cho Thiên Thiên ngủ thêm một lát cho nên bọn họ là nhóm cuối cùng đi ăn điểm tâm.
Ăn xong điểm tâm, ngồi ngay tại thảm cỏ bên ngoài nhà ăn uống trà phơi nắng.
Phan Văn Thiệu la hét muốn đánh bài, vì thế Lăng Dịch, Đào Gia Hàn, Phan Văn Thiệu, Tiêu Thời bốn người cùng nhau chơi bài.
Đào Gia Hàn vốn hỏi Hình Dĩnh Phong muốn chơi hay không, Hình Dĩnh Phong nói không, hắn khó được có cơ hội nhàn nhã ngồi phơi nắng như vậy.
Cả buổi sáng Lăng Húc đều có chút không yên lòng, phần lớn thời gian là nhìn Thiên Thiên đến sững sờ.
Thiên Thiên chạy trên cỏ trong chốc lát, phát hiện quán quà vặt bên cạnh có bán bong bóng, nó chạy tới nhìn thật lâu, trở về bên người Lăng Húc hỏi: “Ba, mua bong bóng cho con được không?”
Lăng Húc nhìn chằm chằm mặt Thiên Thiên, trong lòng nghĩ: mình sinh ?
Thiên Thiên nhìn Lăng Húc sững sờ, tay nhỏ bé lắc lắc trước mắt cậu, “Ba?”
Lăng Húc lại nghĩ thầm: “Lăng Dịch ?”
Đột nhiên, Hình Dĩnh Phong ở bên cạnh đá ghế dựa của cậu, “Lăng Húc.”
Lăng Húc đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
Thiên Thiên thực lo lắng, “Ba?”
Lăng Húc “A” một tiếng, “Chuyện gì?”
Thiên Thiên nói: “Mua bong bóng cho con được không?”
Lăng Húc kịp phản ứng, đứng lên lôi kéo tay Thiên Thiên đi đến quán quà vặt, “Được, mua bong bóng.”
Cậu mang Thiên Thiên đi mua hai cái bong bóng, sau đó ngồi ngay bên thảm cỏ quán quà vặt chơi với Thiên Thiên.
Một lát sau, Hình Dĩnh Phong đứng lên đi về phía Lăng Húc.
Lăng Dịch thấy rõ ràng, lúc này nên đến lượt anh đánh bài, trong nháy mắt anh có chút không tập trung, tùy tay ném ra một lá bài.
Đào Gia Hàn nhìn anh đánh ra lá bài, ngẩng đầu lên cười cười: “Ông chủ Lăng không yên lòng a.”
Lăng Dịch cũng cười cười: “Đánh cuộc thì nguyện chịu thua.”
Hình Dĩnh Phong đi đến bên người Lăng Húc, nhìn Thiên Thiên cầm bong bóng trong tay chạy tới chạy lui trên cỏ.
Lăng Húc trầm mặc một chút, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tôi muốn làm xét nghiệm ADN cho Thiên Thiên và Lăng Dịch.”
Hình Dĩnh Phong lấy thuốc ra đưa cho cậu: “Cậu không nói rõ với anh ta?”
Lăng Húc nói với hắn: “Tôi muốn xác định trước, không thì tôi không biết có nên tin cậu hay không.”
Hình Dĩnh Phong hít một hơi thuốc: “Tôi cũng đề nghị cậu đi làm rõ. Nhưng cậu tính làm xét nghiệm như thế nào? Trộm Lăng Dịch đi?”
Lăng Húc: “Tôi nghĩ như vậy, “Nói tới đây cậu tạm dừng một chút, “Khả năng tôi còn phải làm xét nghiệm ình và Thiên Thiên đi?”
Chỉ đến khi hai phần xét nghiệm đồng thời chứng minh bọn họ và Thiên Thiên là quan hệ cha con ruột thì cậu mói đủ tin tưởng lời Hình Dĩnh Phong nói.
Trong giọng Hình Dĩnh Phong không nghe ra sắc thái tình cảm gì: “Cuối tuần tôi trở về bộ đội, nếu có yêu cầu trợ giúp gì, có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Lăng Húc quay đầu nhìn hắn, có chút nghi hoặc, “Trước kia chúng ta là bạn rất tốt sao?”
Hình Dĩnh Phong nghe cậu hỏi như vậy, đột nhiên mỉm cười, “Tình cảm đó nếu có một ngày cậu có thể nhớ lại thì nhất định sẽ rõ.” Đó là tình nghĩa đồng cam cộng khổ đồng tâm hiệp lực đồng thời phấn đấu, cho đến bây giờ, Hình Dĩnh Phong vẫn cảm thấy tiếc hận vì Lăng Húc quyết định xuất ngũ, hắn muốn cùng Lăng Húc chân chính tiến lên chiến trường.
Nhưng những điều đó Lăng Húc không nhớ rõ, cậu nhìn Hình Dĩnh Phong mỉm cười khó hiểu có chút hướng tới, cậu cảm thấy có khả năng quên đi một số chuyện thống khổ, nhưng cũng quên đi một số chuyện quý giá đáng để cậu nhớ kỹ.
“Dù sao cũng cám ơn cậu, ” Lăng Húc.
Hình Dĩnh Phong cắn thuốc lắc lắc đầu, “Không cần nói mấy lời đó, nếu tôi không giúp được cậu thì tìm Đào Gia Hàn cũng được, tôi sẽ nói với cậu ta.”
Lăng Húc cảm thấy mình hẳn là sẽ không tìm Đào Gia Hàn, nếu để Lăng Dịch biết thì khẳng định anh sẽ thực tức giận, dù thế nào cậu cũng vẫn nên nói một tiếng cám ơn với Hình Dĩnh Phong.
Thiên Thiên cầm bong bóng chạy tới chỗ bọn họ, ôm chân Hình Dĩnh Phong ngẩng đầu lên gọi ba mới phát hiện mình ôm sai người, vội vàng buông ra, xoay người sang chỗ khác ôm lấy Lăng Húc.
Lăng Húc ôm nó lên, lấy khăn tay lau mồ hôi trán cho nó.
Hình Dĩnh Phong nhìn Thiên Thiên, nói với Lăng Húc: “Có thể để tôi ôm Thiên Thiên một cái không?” Hắn thật thích Thiên Thiên.
Lăng Húc đương nhiên không từ chối, cậu nói với Thiên Thiên: “Để chú ôm con một cái.”
Thiên Thiên có chút thẹn thùng, xoay đầu lại nhìn Lăng Húc không nói gì.
Lăng Húc biết nó đây là không từ chối, vì thế ôm Thiên Thiên đưa cho Hình Dĩnh Phong.
Hình Dĩnh Phong vươn tay tiếp được, “Hửm?” một tiếng, nói: “Nặng như vậy rồi.”
Thiên Thiên vươn một bàn tay ôm bờ vai của hắn, cúi đầu không nói chuyện.
Hình Dĩnh Phong: “Trước kia lúc còn nhỏ, chú ôm liền khóc, kết quả nháy mắt đã lớn như vậy, Thiên Thiên, còn nhớ rõ cha nuôi không?”
Lăng Húc nghe hắn nói những lời này rất kinh ngạc: “Cậu là cha nuôi của Thiên Thiên?”
Hình Dĩnh Phong: “Đúng vậy, cậu đã nói để Thiên Thiên làm con nuôi của tôi.”
Nói xong, hai tay của hắn ôm Thiên Thiên giơ lên cao, bởi vì cánh tay hắn rất có lực cho nên có thể vứt Thiên Thiên đến rất cao, lúc nó rơi xuống lại đón được.
Thiên Thiên hưng phấn cười ha ha, thét không ngừng.
Lăng Húc đứng ở bên cạnh nhìn Hình Dĩnh Phong đùa Thiên Thiên, nhịn không được tâm tình cũng tốt lên.
Phan Văn Thiệu quay đầu nhìn thoáng qua, quay lại nhìn thấy Lăng Dịch đang hết sức chăm chú nhìn bài trên tay, vì thế y nói với Đào Gia Hàn: “Anh em của cậu thật có duyên với con nít ha, cháu trai bảo bối của Lăng Dịch mỗi lần nhìn thấy tôi liền trốn.”
Lăng Dịch ném ra một lá bài, “Đó là do cậu đắc tội nó.”
Phan Văn Thiệu cười cười, “Con nít tính tình lớn như vậy.”
Đào Gia Hàn nhìn có vẻ không chút để ý: “Con nít là mang thù nhất.”
Thiên Thiên và Hình Dĩnh Phong chơi thật lâu, khuôn mặt đỏ bừng chạy tới chỗ Lăng Dịch, “Bác, cháu muốn uống nước.”
Lăng Dịch vươn tay ôm nó ngồi trên đầu gối, nâng ly trà lên thổi thổi đưa cho nó.
Thiên Thiên ôm cái ly, cúi đầu uống một hớp lớn, uống phải lá trà vốn muốn phun lại trong ly nhưng nhìn thoáng qua Lăng Dịch, lại trộm dùng ngón tay lấy ra ném xuống bãi cỏ.
Lăng Dịch ôn hòa sờ sờ đầu của nó.
Nó nhảy xuống đùi Lăng Dịch, lần thứ hai chạy tới chỗ Lăng Húc, miệng còn hô: “Chú Hình!”
Phan Văn Thiệu lấy bài che mặt cười: “Có người muốn ghen tị.”
Lăng Dịch bỏ bài trong tay xuống, mặt không đổi sắc đáp lại y: “Có người nên bỏ tiền.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...