Edit: Đầm♥Cơ Ăn xong lẩu, Lăng Dịch để lái xe đưa hai người trở về.
Mãi cho đến lúc chính mình ăn no Lăng Húc mới phát giác thật ra Lăng Dịch ăn được rất ít, nhịn không được hỏi: “Anh, sao anh không ăn gì?”
Lăng Dịch nói với cậu: “Anh không đói bụng, không cần quản anh.”
Lăng Húc gãi gãi mái tóc bù xù. Với cậu mà nói, ký ức khi cùng sống chung với Lăng Dịch còn thực rõ ràng, thật giống như hai người chưa từng tách ra, nhưng cậu biết với Lăng Dịch mà nói, hai người bọn họ đã chia lìa thật lâu, lâu đến Thiên Thiên sinh ra và biến thành một cậu bé vui vẻ như bây giờ.
Đoạn thời gian tách ra đại khái sẽ làm Lăng Dịch cảm thấy có chút xa lạ đi? Huống chi hai người bọn họ vốn không phải anh em ruột.
Nghĩ đến đây, Lăng Húc đột nhiên có chút suy sụp, cảm giác này thật sự vô cùng không tốt.
Lăng Dịch nhìn cậu không hề dự liệu mà biến ủ rũ, do dự một chút, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của cậu.
Lăng Húc quay đầu nhìn anh, nói: “Anh, em thật hy vọng nhiều năm như vậy cái gì cũng chưa từng thay đổi, cái gì cũng chưa từng xảy ra.”
Lăng Dịch nói với cậu: “Rất nhiều chuyện vốn sẽ không dễ dàng thay đổi.”
Thiên Thiên ăn no, lúc này lại bắt đầu mệt rã rời, vừa lên xe nó liền tựa vào trong ngực Lăng Húc nhắm mắt lại ngủ.
Mà lúc này Lăng Dịch và Lăng Húc ngồi song song ở ghế sau ô tô, tài xế không chút hoang mang mà lái xe đi về phía trước.
Lăng Dịch hỏi Lăng Húc: “Vấn đề anh hỏi em ngày hôm qua, em suy xét thế nào?”
Lăng Húc nghe vậy, kịp phản ứng Lăng Dịch nói chính là chuyện muốn cậu dọn qua chỗ của anh. Không mờ mịt giống như chuyện lựa chọn công tác, dọn qua chỗ Lăng Dịch ở thật ra Lăng Húc rất hy vọng, phòng nhỏ sau tiệm bánh ngọt thật sự không được tốt lắm, cậu và Thiên Thiên ở có chút nghẹn khuất.
Nhưng ngày hôm qua hỏi ý kiến của Thiên Thiên có vẻ không vui lòng.
Lăng Húc cảm thấy phiền toái, cậu nói khẽ với Lăng Dịch: “Thiên Thiên có vẻ không quá muốn dọn qua ở.” Cậu cảm thấy có chút vấn đề chính mình không giải quyết tốt, Lăng Dịch có năng lực giải quyết giúp cậu.
Lăng Dịch nghe cậu nói như vậy, quay đầu nhìn cậu bé trong ngực cậu.
Làn da Thiên Thiên trắng nõn, ngũ quan tinh xảo tuấn tú, bởi vì tuổi còn nhỏ nên có chút giống bé gái. Lăng Dịch vươn tay vuốt tóc trên trán nó qua một bên, nhìn kỹ dung mạo của nó, hỏi: “Đứa bé giống mẹ nó?”
Lăng Húc cúi đầu nhìn: “Em cũng không biết.”
Lăng Dịch thu tay về, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Lăng Húc quay đầu nhìn anh, một lát sau đột nhiên cười nói: “Có đôi khi em cảm thấy Thiên Thiên lớn lên có chút giống anh.”
Lăng Dịch nghe vậy cười một tiếng, chuyển đề tài: “Em hỏi nó xem vì sao không muốn dọn đi, chỗ hai người đang ở hoàn cảnh không tốt, đứa bé chậm rãi trưởng thành, ngủ cùng em mãi cũng không tiện.”
Lăng Húc nghĩ đúng là không tiện thật, nếu một ngày kia cậu tìm được vợ, không quản là vợ cũ hay mới, cũng không thể một nhà ba người chen trên một cái giường đi?
Nhưng dọn đến chỗ Lăng Dịch cũng là tạm thời, Lăng Dịch tuy đối xử tốt với cậu, nhưng người trưởng thành cũng nên có gia đình của mình, anh em không có khả năng ở chung cả đời. Dù anh không thèm để ý, Lăng Dịch lấy vợ rồi đại khái cũng sẽ đuổi cậu đi?
Nói đến nói đi, việc cấp bách vẫn là kiếm tiền, kiếm tiền mua phòng ở, về sau mới có thể sinh hoạt tốt hơn.
Người trưởng thành chính là hiện thực như vậy, Lăng Húc đột nhiên phát hiện.
Cậu sờ sờ tóc Thiên Thiên, nói: “Em hỏi lại nó xem.”
Ngày hôm sau đi nhà trẻ, Thiên Thiên nhìn thấy Quan An Dung một câu cũng chưa nói.
Cô giáo biết hai người bọn họ ngày hôm qua mới đánh nhau, tận lực muốn bọn họ hòa hảo, chơi trò chơi cũng làm cho hai người đứng chung một chỗ, nhưng Thiên Thiên chính là không muốn nói chuyện với Quan An Dung.
Giữa trưa lúc đi ngủ, Quan An Dung nằm cùng với Thiên Thiên.
Nhìn thấy Thiên Thiên đưa lưng về phía mình, Quan An Dung liền vươn tay chọc chọc bả vai Thiên Thiên một chút. Thiên Thiên không phản ứng, vì thế Quan An Dung vói bàn tay vào bên trong chăn của nó, tiến vào vạt áo nhéo thịt trên lưng nó một chút.
Thiên Thiên cảm thấy đau, xoay người lại trừng Quan An Dung.
Quan An Dung chu chu miệng, giống như muốn nói lại không nói được ra khỏi miệng.
Thiên Thiên xê dịch về sau, kéo khoảng cách với Quan An Dung, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Quan An Dung vốn muốn chọc nó tiếp, ngón tay đột nhiên rơi vào khoảng không, khoát lên trên giường cô đơn mà chọc chọc cái chiếu.
Buổi chiều ngủ dậy, lúc uống nước Quan An Dung đột nhiên tiến đến bên tai Thiên Thiên, nhỏ giọng nói một câu: “Thực xin lỗi.” Sau khi nói xong nó rời khỏi thực nhanh, ôm ly nước của mình đứng một bên làm bộ tịch mà uống, vừa dùng khóe mắt trộm nhìn Thiên Thiên.
Động tác uống nước của Thiên Thiên tạm dừng một chút, sau đó lại uống, nhưng sau khi uống xong ly nước, nó đưa ly không cho Quan An Dung, nói: “Giúp tớ cất một chút.”
Quan An Dung thật vui vẻ mà nhận lấy, đặt ly về chỗ cũ rồi chạy tới.
Buổi chiều Lăng Húc tới đón Thiên Thiên thì lại nhắc chuyện dọn qua ở với Lăng Dịch một lần nữa.
Thiên Thiên biểu hiện có chút kháng cự.
Lăng Húc ngồi xổm xuống lôi kéo tay nó, “Vì cái gì không thích? Con nói cho ba nghe được không?”
Thiên Thiên dời tầm mắt đi chỗ khác không nhìn Lăng Húc.
Lăng Húc lắc lắc cánh tay nó, “Nói nha, nói đi rồi ăn kem ly.”
Thiên Thiên trầm mặc một lát sau mới nói: “Không thích bác.”
Lăng Húc kỳ lạ hỏi nó: “Vì cái gì không thích? Bác đối xử với con rất tốt mà.”
Thiên Thiên nói: “Chính là không thích.”
Lăng Húc không muốn buông tha nó như vậy, bắt lấy tay nó truy vấn: “Không thích thì phải có nguyên nhân, vậy con thích ba không?”
Thiên Thiên có chút không vui, cái miệng nhỏ của nó hơi hơi chu lên, nói: “Cũng không thích.”
“Hửm?” Lăng Húc cảm thấy bị thương, phải biết cậu đối xử với chính mình còn không kiên nhẫn như với Thiên Thiên đâu, nhưng Thiên Thiên còn nói không thích cậu, “Vì cái gì?”
Thiên Thiên đột nhiên đỏ cái mũi, ánh mắt nó chớp chớp, bên trong đầy nước mắt, mang theo khóc nức nở nói: “Bác không thích con, con cũng không thích bác.”
Lăng Húc lập tức sửng sốt, nếu Thiên Thiên không nói nói thì cậu chưa bao giờ cảm thấy Lăng Dịch không thích Thiên Thiên, nhưng bây giờ nghĩ lại, thái độ Lăng Dịch đối với Thiên Thiên đúng là tương đối lãnh đạm.
Thiên Thiên khóc đến thương tâm, không phải bởi vì Lăng Dịch đối xử lãnh đạm với nó mà nó bị Lăng Húc truy vấn mãi, đột nhiên cảm thấy khổ sở.
Lăng Húc không biết làm thế nào mới tốt, cậu bế Thiên Thiên lên, đi đến tủ lạnh của siêu thị nhỏ đối diện, nói: “Ăn kem ly không? Chính mình chọn một cái.”
Thiên Thiên dùng sức hút nước mũi một chút, ánh mắt bị nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn, vì thế cố gắng cúi đầu suy nghĩ xem muốn chọn cây nào bên trong tủ lạnh.
Lăng Húc lấy khăn tay ra lau nước mũi cho nó, có chút ghét bỏ, nhưng vẫn tỉ mỉ giúp nó lau khô.
Thiên Thiên chọn một cây sô cô la.
Lăng Húc thanh toán tiền, ôm nó đi ra ngoài, nhìn Thiên Thiên còn chảy nước mũi, há miệng cắn kem, vì thế mới nói: “Đừng chảy nước mũi nữa.”
Thiên Thiên đỏ mắt nhìn qua cậu.
Lăng Húc lại rút tờ khăn giấy, che trước cái mũi của nó: “Hanh hanh, không thì nước mũi chảy xuống, kem liền biến thành mặn.”
Vì thế Thiên Thiên thấu qua tay cậu hanh nước mũi một chút.
Vẻ mặt Lăng Húc ghét bỏ mà vứt bỏ khăn tay, ôm Thiên Thiên đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Kem đã ăn rồi, không cho khóc nữa, còn khóc ba liền ăn luôn kem.”
Thiên Thiên ôm kem nghiêm túc gặm, gật gật đầu.
Vì thế Lăng Húc lại nói: “Bác của con ấy, là như vậy, nhìn lạnh lùng, thật ra trong lòng thích con.”
Thiên Thiên nhìn chằm chằm kem trong tay, không biết có nghe Lăng Húc nói không.
Lăng Húc nói tiếp: “Con quá nhỏ, chậm rãi lớn lên sẽ rõ, bác đối xử với ba thực tốt, đối xử với con cũng sẽ thực tốt.” Nói xong, trong lòng Lăng Húc đột nhiên nghi hoặc một chút, nhưng thực nhanh liền đánh mất nghi hoặc của chính mình, nói với bản thân khẳng định là như vậy.
Biểu cảm của Thiên Thiên có chút mờ mịt, nó đang cố gắng mút kem đang bắt đầu chậm rãi tan.
Lăng Húc nói với nó: “Nếu không chúng ta dọn qua ở một thời gian, nếu con cảm thấy không vui, chúng ta lại dọn đi ra có được không?”
Thiên Thiên không trả lời cậu.
Lăng Húc lung lay nó một chút, ghé vào lỗ tai nó lặp lại: “Được không được không được không?”
Thiên Thiên nhìn cậu, “Hả?”
Lăng Húc biết đại khái là nó không có nghe lọt, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghĩ có cơ hội để Lăng Dịch và Thiên Thiên gặp nhau nhiều vài lần, đứa nhỏ này có khả năng là tính cách nội hướng, quen thuộc thì chắc sẽ tốt hơn.
Nhưng trước khi Thiên Thiên mở miệng đồng ý, cậu không tính toán nói cho bà chủ trước. Không quản là nói như thế nào, bà chủ chăm sóc cậu như vậy, dù cậu thật sự muốn dọn, cũng sẽ chờ đến khi bà chủ tìm được người đến tiếp nhận việc trông coi cửa hàng thì cậu mới có thể đi.
Cuối tuần tiếp theo, Lăng Húc có một ngày nghỉ ngơi.
Trước ngày cậu nghỉ hai ngày, lần lượt nhận được ba cuộc điện thoại.
Một cuộc điện thoại là Thang Lực gọi tới, hắn ta kích động mà nói cho Lăng Húc, cuối tuần có cuộc gặp mặt bạn cũ, đã liên hệ tốt nhất bạn học cấp ba đều phải tham gia, muốn Lăng Húc cũng cùng tới.
Nếu là trước khi, Lăng Húc rất có hứng thú với mấy cuộc gặp mặt bạn bè này, cậu yêu nhất chính là vô giúp vui.
Thang Lực hiển nhiên cũng cho rằng Lăng Húc cảm thấy hứng thú, hắn lớn tiếng nói bên kia điện thoại, nói trừ hắn ra, còn có ai ai ai, ai ai ai cũng phải đi, liên tiếp nói vài cái tên, đều là anh em tốt thời trung học, cuối cùng thần bí nói rằng: “Cậu biết không? Nghe nói Triệu Phỉ Nghiên cũng đến đó.”
Trước kia Lăng Húc thích Triệu Phỉ Nghiên không chỉ có vài anh em tốt của cậu rõ ràng, dường như là cả khóa đều biết chuyện. Đối với Thang Lực mà nói, hiện tại Triệu Phỉ Nghiên đã kết hôn hay chưa cũng không qua trọng, họp lớp ấy hả, chính là đi đến làm náo nhiệt, nhắc lại mấy chuyện xưa càng thêm náo nhiệt.
Nhưng hiện tại Lăng Húc không quá muốn đi, bởi vì đầu tiên, không ai giúp cậu chăm sóc con, dù có đi cậu cũng phải mang theo Thiên Thiên đi cùng. Sau đó chính là, ngày đó cậu nhìn thấy Triệu Phỉ Nghiên ngăn nắp xinh đẹp, ông xã thì lái ô tô, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chính mình có chút dọa người.
Thang Lực vẫn mạnh mẽ cổ động cậu đi, cậu hàm hồ trả lời một câu: “Nhìn tình huống đã.”
Kết quả mới vừa cúp điện thoại không lâu, Lăng Húc lại nhận điện thoại do Triệu Phỉ Nghiên gọi tới.
Triệu Phỉ Nghiên cũng thông báo Lăng Húc đi tham gia họp lớp, không tích cực giống Thang Lực, chỉ cười nói: “Cậu nhất định phải tới đó, cậu không tới thì không đủ náo nhiệt.”
Lúc này Lăng Húc thật không tốt từ chối, dù sao cũng đã từng là nữ thần của cậu, lần trước đã đề cập với cậu một lần, lấy cớ cũng không tốt lắm, vì thế đồng ý: “Được, đến lúc đó tôi sẽ đi.”
Cúp điện thoại, Lăng Húc suy xét muốn thu dọn bản thân như thế nào, ít nhất đến lúc đó cũng phải nhìn gọn gàng một chút.
Ngay sau đó, cuộc điện thoại thứ ba là Lăng Dịch đánh tới.
Lăng Dịch hỏi cậu: “Chừng nào em rảnh? Anh mang em đi bái tế ba.”
Lăng Húc sửng sốt, vừa rồi cậu lại không nhớ tới chuyện này, một tuần chỉ có một ngày nghỉ cũng đã đồng ý đi họp lớp.
Đem tình huống nói cho Lăng Dịch, Lăng Dịch nói: “Không sao, chờ lần sau đi.”
Nghe được Lăng Dịch có ý định cúp điện thoại, Lăng Húc vội vàng nói: “Anh, từ từ! Giữa trưa em chỉ đi ăn một bữa cơm thôi, buổi chiều chúng ta đi bái tế ba, anh cảm thấy thế nào?”
Lăng Dịch đáp: “Có thể, em tự mình sắp xếp thôi.”
Lăng Húc vân vê ngón tay, “Anh, anh có bộ quần áo nào cho em mượn mặc được không?”
Lăng Dịch hơi trầm mặc, nói với cậu: “Đêm mai anh mang lại cho em.”
Lăng Húc liền vui vẻ: “Cám ơn anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...