Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu

“Nguyên soái ra tay mạnh ghê ta?” Trần Man Lanh ngồi bên cạnh xuýt xoa. “Cục u to đùng nè!”
Đúng là trên đầu Diêp Băng đã được “tân trang” thêm một cục u to đùng.
“Ui, đau quá! Nhẹ nhẹ tay cái thui!” diệp Băng bắt đầu la lối ầm ĩ. “Chăm sóc bệnh nhân mà cứ như đi đánh người ấy!”
“Cho chừa!” Trần Man Lanh bị một câu phê bình làm cho nổi giận đùng đùng. “Tớ còn chưa đánh cậu thì thôi đấy!”
Diệp Băng sợ hãi nhìn Trần Man Lanh, sau đó co ro nằm trong chăn: “Lanh Lanh giữ quá!”
“Lúc này cậu bị đập vào đầu đau quá nên đầu óc không bình thường à?”
“Đúng vậy!” Diệp Băng giơ tay tự hào. “Nếu tớ chết xin hãy báo thù cho tớ!”

“Ông trời ơi! Kiếp sau đừng để con có con bạn điên như thế này!”
“Lanh Lanh à!” Diệp Băng kêu lên bất mãn.
“A, tỉnh ngủ rồi hả? Í… sorry Băng. Tỉnh điên rồi hả?”
“Kinh thường nhau thế af?”
“Bạn tốt, đừng nói vậy… Tớ đau lòng!” Lanh Lanh rơm rớm nước mắt.
“Ha…ha, lần nào cũng giở chiêu này! Ta đây không ảnh hưởng nhá!”

Trong lúc Diệp Băng đang cười không giống con điên mà giống đứa khùng thì Hình Thiên bước vào. Tiện thể phá tan luôn cả không khí tự đắc của Diệp Băng.
“Chúng ta đi chọn đồ!”
“tôi không đi đâu! Tôi đói!”
Hình Thiên biết ý, sửa lại: “Chúng ta đi mua đồ ăn!”
“Ok, đi thôi!” Diệp Băng hớn hở chạy ra ngoài kéo theo Hình Thiên đang cau mày tức giận.
“Nguyên soái lần này… xem ra vướng phải một cô vợ trẻ con rồi!”
Quân phục của nữ chính đây nhé! (Nam chính mình tìm sau.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận