Bảo Bối! Anh Xin Lỗi
Hàn Tử Hân đứng trân trân nhìn cô.
Những hi vọng trong anh ngay lập tức vụt tắt.
Bây giờ anh đã không còn đường lui nữa rồi.
Làm bạn trai cô cũng chẳng được mà làm bạn tốt của cô cũng chẳng xong.
Thêm vào đó, hành động của anh còn khiến cô ghét anh thêm.
- "Hàn Tử Hân! Anh không nghe cô ấy nói gì à? Anh còn không mau đi?"
Vương Phong Thần vẫn ôm chặt cô trong lòng rồi quát.
Không còn cách nào khác, Hàn Tử Hân chỉ đành tiếc nuối rời đi, anh sẽ tìm cơ hội thích hợp hơn - khi cả cô và anh đều tĩnh tâm lại để xin lỗi cô.
Sau khi Hàn Tử Hân đã rời đi, Vương Phong Thần liền để cô ngồi ngay ngắn trên sofa, anh giúp cô chỉnh trang lại quần áo cho gọn gàng rồi nói:
- "Bảo bối! Anh nghĩ em nên nghỉ ngơi một ngày thôi.
Để anh đưa em về nhé!"
Tĩnh Anh liền gật đầu rồi theo Vương Phong Thần đi về.
Anh đưa cô về Châu gia.
Hôm nay là thứ 5 nên Yến Nhi đã tới trường rồi nên trong nhà chỉ có vài người làm và quản gia nhà cô.
Vương Phong Thần đưa cô lên phòng để nghỉ ngơi nhưng tới khi chỉ có hai người trong phòng, anh đột nhiên đóng sầm cửa lại rồi kéo cô vào trong phòng tắm.
- "Phong Thần, anh đưa em vào đây làm gì vậy?"
- "Anh làm những thứ cần làm!"
Vương Phong Thần vừa nói vừa lấy tay xả nước vào bồn tắm khiến cô càng thêm khó hiểu.
- "Phong Thần, anh...làm gì...vậy...?"
Tĩnh Anh còn chưa xác định được hành động của Vương Phong Thần thì đã bị anh đẩy ngã cô xuống bồn tắm rồi.
Nước văng tung toé khắp sàn.
Áo voan mỏng màu kem vì bị ướt mà để lộ cả nội y màu đen bên trong.
Sau đó Vương Phong Thần liền ngồi xổm xuống, không nói không rằng mà cứ thế xấn xổ cởi từng cúc áo trên người cô ra.
Tĩnh Anh được một phen hoảng loạn, bèn giữ tay anh lại rồi hỏi:
- "Phong Thần! Anh làm gì thế? Anh làm em sợ đấy."
- "Anh không muốn trên người em vương vãi mùi hương của người đàn ông khác.
Lúc nãy Hàn Tử Hân đụng đến chỗ nào trên cơ thể em thì bây giờ anh sẽ giúp em cọ sạch."
Dứt lời, Vương Phong Thần cũng ngồi vào trong bồn tắm.
Anh nhấc cô ngồi lên rồi nâng cằm cô lên mà hôn.
Hành động ghen tuông của anh bây giờ có phần khiến cô thấy sợ nhưng cũng nhiều phần khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Thì ra cảm giác anh vì cô mà ghen là như thế này đây.
- "A!!"______Tĩnh Anh đột nhiên kêu nhẹ.
- "Em đang nghĩ gì vậy? Hãy tập trung vào anh đây này."
Vương Phong Thần thấy cô lơ đãng bèn cắn nhẹ vào môi cô rồi nạt.
Lập tức cô liền ngoan ngoãn nghe lời, vòng tay ra sau ôm chặt tấm lưng rắn chắc của anh.
Một lúc sau, Vương Phong Thần mới lưu luyến rời môi cô rồi anh bóp nhẹ lọ sữa tắm hương hoa cỏ thanh mát rồi xoa lên cổ, xương quai xanh và ngực của cô.
Nghĩ tới lúc anh tới, Hàn Tử Hân đang hôn lên cổ của cô, Vương Phong Thần lại bực trong lòng, anh chà chà chỗ cổ cô thật mạnh.
Tiếp đó anh lại nắn bóp hai bầu ngực của cô như đang nhào hai cục bột mì.
Tĩnh Anh bị đau bèn kêu lên:
- "Phong Thần, anh làm em đau quá.
Lú...lúc nãy Tử Hân chưa có làm gì em cả...".
Cô thấy Vương Phong Thần thô bạo nắn bóp ngực mình thì lại nghĩ rằng anh vì tưởng Hàn Tử Hân đã chạm vào ngực cô nên mới tức giận như vậy bèn lên tiếng giải thích.
Thế nhưng Vương Phong Thần nghe thấy cô nhắc tới tên Hàn Tử Hân thì liền nhíu mày lại, không nhanh không chậm cúi đầu xuống cắn mút ngực cô khiến nó phát ra những âm thanh "chụt, chụt" đầy ám muội.
- "Anh không cho phép em nhắc tới tên người đàn ông khác khi em ở bên cạnh anh."
- "Em...em xin lỗi..."
Tĩnh Anh bắt đầu vì hành động của anh làm cho tê dại.
Kế sau đó, giữa bọn họ lại có một màn mây mưa cuồng nhiệt.
Nhưng cũng sau lần này mà cô mới nhận ra được rằng không nên để người đàn ông có tính sở hữu cao như Vương Phong Thần ghen tuông nếu không thì cô sẽ liệt giường mất mấy ngày mất.
Còn về Hàn Tử Hân, sau khi bị cô từ chối, anh liền tìm đến một quán bar uống rượu đến say xỉn.
Đây cũng là một trong số ít những lần Hàn Tử Hân đến những nơi như thế này.
Nhân viên bartender thấy anh say rồi ngủ gục trên bàn bèn lay nhẹ người anh rồi nói:
- "Thiếu gia! Anh say rồi.
Anh có cần tôi gọi xe giúp anh không?"
- "Không! Tôi không say! Tôi muốn uống tiếp."
Hàn Tử Hân lờ mờ mở mắt ra, giọng nói mang theo đầy men rượu đáp.
Sau đó anh cứ cầm ly đòi nhân viên rót rượu cho.
- "Thiếu gia! Đừng uống nữa, anh say lắm rồi."
*choang
- "Tôi bảo cậu rót thì cậu cứ rót đi! Hay là cậu sợ tôi không trả được tiền? Nói cho cậu biết tôi chính là đại thiếu gia nhà họ Hàn đấy nhé.
Cậu khôn hồn thì mau rót rượu cho tôi."
Hàn Tử Hân tức giận đập vỡ cái ly thủy tinh.
- "Thì ra là Hàn thiếu gia.
Mấy cậu! Giúp tôi đưa cậu ấy về."
Người nhân viên sau khi nghe anh nói về thân phận của mình bèn ra hiệu cho hai nhân viên đứng gác ở cạnh đó đưa anh về Hàn gia.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...