Hôm nay là ngày đầu tiên Tĩnh Anh tới nhà riêng của anh.
Căn nhà thiết kế theo phong cách hoàng gia châu Âu với tông màu trắng vàng chủ đạo, có vườn tược, bể bơi và cả sân golf nữa.
Trước đây anh vẫn luôn sống một mình trong căn nhà xa hoa này sao? Chỉ có điều sao xung quanh lại im ắng đến thế?
- "Tới nơi rồi, cô mang hành lí vào nhà trước đi.
Tôi có việc cần phải đi bây giờ."
Xe vừa tới nơi, Vương Phong Thần đã đuổi cô ra khỏi xe rồi lái xe đi đâu đó.
Tĩnh Anh một mình xách hành lí vào bên trong nhà, căn nhà quá rộng nhưng sao lại không có lấy một bóng người làm nào? Tuy căn nhà rất sáng sủa và thoáng đãng nhưng một mình ở nơi rộng rãi như này, Tĩnh Anh cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô cũng chưa biết rõ phòng anh ở đâu, bèn để hành lí đó, đi tham quan một vòng.
Căn biệt thự có ba tầng, đứng từ trên tầng hai có thể nhìn thấy cảnh bên dưới rất hữu tình.
Cô hít một hơi thật sâu, miệng cười tươi:
- "Từ hôm nay trở đi, đây sẽ là mái nhà riêng của mình và Phong Thần.
Rồi sau này mình và anh ấy sẽ có những đứa trẻ của riêng mình."
Đến khoảng xế chiều thì cô mới thấy Vương Phong Thần trở về.
Lúc này, Tĩnh Anh đã chuẩn bị xong bữa tối.
Nghe thấy tiếng xe của anh, cô vội cởi tạp dề rồi chạy ra, cất tiếng nói:
- "Phong..."
Nhìn thấy anh đi cùng một cô gái ăn mặc sexy từ trong xe đi ra, hai người họ còn rất tình tứ với nhau mà không để ý thấy cô.
Tĩnh Anh lại hét lớn lên:
- "Phong Thần! Hai người đang làm gì thế hả?"
Phong Thần nhìn cô một cái thật lạnh lùng rồi không quan tâm mà ôm cô gái kia đi vào trong nhà.
Lúc đi ngang qua cô, cô gái kia còn nhìn cô mỉm cười một cái đầy khiêu khích.
Tĩnh Anh không bình tĩnh được, cô chạy theo anh đi lên phòng, cô nói:
- "Cô là ai? Cô không được vào đây! Đây là phòng của tôi mà?"
Phong Thần buông cô gái kia ra, ngọt giọng nói:
- "Khiết Nhi! Em ra ngoài một chút, anh có chuyện cần nói với cô ta.
Ngoan, đợi anh."
- "Vâng."____Cô gái tên Khiết Như kia liền đáp, rồi rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, Vương Phong Thần mới tức giận đẩy một cái thật mạnh khiến cô ngã xuống đất, rồi nói:
- "Sao? Cô ấy là bạn gái tôi đấy? Cô có ý kiến gì không?"
- "Bạn gái ư? "
- "Phải!"
- "Nhưng...nhưng không phải là chúng ta...
chúng ta mới kết hôn hay sao?"
Tĩnh Anh bình tĩnh đứng dậy, giọng run run nói.
- "Vậy thì sao? Cô nghĩ tôi kết hôn với cô là vì tôi yêu cô à? Nằm mơ! Người tôi yêu là Khiết Như, chỉ vì không muốn ba tôi làm tổn thương cô ấy nên tôi mới tạm thời kết hôn với cô mà thôi.
Tôi không yêu cô nên cô đừng bao giờ mong tôi đối xử với cô như một người vợ cả.
À, tất nhiên trước mặt mọi người bao gồm bà nội, ba mẹ tôi và ba mẹ cô thì tôi sẽ coi cô như một người vợ, còn lại, khi chỉ có chúng ta, tôi sẽ sống đúng với chính mình."
Vương Phong Thần từ từ nói từng chữ rõ ràng như một bản tuyên ngôn.
Tĩnh Anh không tin được vào tai mình khi anh nói anh không yêu cô.
Tim cô bây giờ đau lắm.
- "Anh không thể như thế được! "
- "Vậy cô muốn thế nào? Ly hôn nhé?"
Vương Phong Thần trừng mắt hỏi.
- "Anh...sao anh...có thể nói ra hai chữ "Ly hôn" dễ dàng đến thế? Anh coi cuộc hôn nhân của chúng ta là một trò đùa thôi sao?"
- "Cuộc hôn nhân này vốn từ ban đầu đã không có tình yêu rồi.
Tôi nghĩ là cô biết điều đó rõ hơn tôi mà.
Còn nữa, từ nay trở đi, Khiết Như sẽ ở đây.
Đây sẽ là phòng của tôi và cô ấy.
Chỗ ngủ của cô là căn phòng dành cho người giúp việc dưới tầng một kia kìa.
À, còn nữa! Giúp việc tôi cho nghỉ hết rồi.
Từ nay mọi việc trong nhà cô tính thế nào thì tính, nghe nói cô giỏi làm mấy việc này lắm mà.
Khiết Nhi của tôi thì không giỏi mấy việc đó."
- "Không.
Em còn có công việc của mình, em cũng phải đi làm mà? Hơn nữa đây là phòng của em, em sẽ không đi đâu cả."
Tĩnh Anh lại đáp.
Vương Phong Thần nghe vậy liền cười lạnh rồi đi ra tủ đồ, lấy hết quần áo của Tĩnh Anh mà cô đã treo trong tủ ra, ném hết xuống đất rồi bảo:
- "Phòng cô ư? Tôi chưa bao giờ nói đây là phòng của cô cả.
Và căn nhà này là của tôi, tôi muốn ai tới, muốn ai ở đâu là quyền của tôi.
Mục đích tôi chuyển đến đây cũng chỉ là vì muốn qua mắt ba mẹ tôi thôi.
Vậy nên tôi cấm cô nói với họ bất cứ chuyện gì.
Nếu Khiết Như có chuyện gì xảy ra với cô ấy thì cô đừng trách tôi.
Tôi cho cô 10 phút để biến khỏi căn phòng này."
Vương Phong Thần nói rồi bỏ đi.
Tĩnh Anh tủi thân đến khóc nấc lên.
Tại sao anh lại nỡ lòng đối xử với cô như vậy chứ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...