Bảo Bối! Anh Xin Lỗi
Ca phẫu thuật của Vương Phong Thần kết thúc thì trời cũng đã sáng rồi.
Bà nội và Yến Nhi thì đã được đưa trở về nhà nghỉ ngơi.
Trong bệnh viện lúc này chỉ còn có cô và ba mẹ anh.
Mẹ Vương thấy cô cả đêm thức trắng khiến gương mặt mệt mỏi, bơ phờ bèn nhẹ nhàng nói:
-"Tĩnh Anh à, con đã thức cả đêm chăc cũng mệt rồi.
Hay là bây giờ con trở về phòng nghỉ ngơi đi? Bác sĩ nói là chiều nay con có thể xuất viện rồi."
-"Mẹ! Ba! Hai người cứ về nghỉ ngơi trước đi.
Con muốn ở đây thêm một chút với Phong Thần."
Cô khăng khăng không muốn rời đi.
Lúc này đây cô chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
Cô muốn anh cảm nhận được tình yêu và hi vọng của cô mà sớm tỉnh lại.
-"Tĩnh Anh à, con nghe lời mẹ con đi.
Bây giờ Phong Thần thì nằm đây nếu con không giữ gìn sức khỏe rồi để bản thân bị bệnh thì Phong Thần nó sẽ rất đau lòng.
Mà còn cháu gái bé nhỏ của ba nữa, ai sẽ chăm sóc con bé đây? Dù thế nào thì con bé nó vẫn cần sự chăm sóc của con hơn."
Ba Vương cũng trầm giọng khuyên nhủ cô.
Tĩnh Anh nghe hai người họ nói cũng hợp lí nên đành trở về phòng bệnh của mình nghỉ ngơi một chút.
Vương lão gia đợi cô trở về phòng bệnh rồi mới lấy điện thoại ra liên lạc với ai đó:
-"Mau đi tìm con nhỏ Tô Khiết Như đó về đây cho tôi.
Còn nữa, hãy đến đồn cảnh sát tố cáo vụ tai nạn mà cô ta đã gây ra 3 năm trước cho tôi.
Lần này phải khiến cô ta bị trừng phạt thích đáng mới thôi."
Ba năm trước, khi mà Vương Phong Thần còn vì Tô Khiết Như mà từ bỏ cuộc hôn nhân được anh coi là bị sắp đặt, lúc đó ông đã vô tình nhìn thấy Tô Khiết Như lái xe đâm bà cụ đó rồi bỏ trốn.
Lẽ ra lúc đó ông nên đưa bằng chứng cho cảnh sát để đưa cô ta vào tù thế nhưng con trai ông lại giúp đỡ cô ta nên cô ta đã thoát tội.
Lần này cô ta bắt cóc cháu gái ông lại khiến con trai ông suýt nữa thì mất mạng nên ông không thể để cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.
___________
Tĩnh Anh về phòng nhưng cô không sao chợp mắt được, cô cứ trằn trọc suy nghĩ và lo lắng cho anh.
Rốt cuộc thì anh...liệu có thể tỉnh lại hay không cô cũng không biết nữa.
Tại sao tình duyên của cô và anh cứ trắc trở đến như vậy chứ?
Không thể yên tâm nghỉ ngơi, cuối cùng cô lại đi tới phòng bệnh nơi anh đang nằm để thăm anh.
Nhìn anh nằm bất động trên giường bệnh, trên người chằng chịt dây dợ và ống thở khiến cô vô cùng đau lòng.
Mới ngày hôm qua anh và cô còn trò chuyện vui vẻ ấy vậy mà hôm nay anh đã nằm đây hôn mê.
-"Phong Thần à, khi nào thì anh mới tỉnh lại đây? Anh không định tỉnh lại để làm lễ kết hôn với em sao?"
Cô cầm tay anh khẽ nói.
-"Phong Thần à, nhờ có anh mà con gái của chúng ta đã bình an rồi.
Cảm ơn anh vì đã mạnh mẽ chiến đấu để ở lại bên cạnh mẹ con em.
Em tin rằng Yến Nhi và cả bảo bối nhỏ ở trong bụng em đang rất tự hào vì có một người ba dũng cảm như anh."
Cô vẫn tiếp tục trò chuyện cùng anh nhưng nước mắt đã sớm lăn dài trên má từ khi nào.
Đến chiều, cô được xuất viện.
Vì lí do sức khỏe nên cô không thể ở lại chăm sóc anh liên tục.
Về đến nhà, Yến Nhi vừa nhìn thấy cô liền sà vào lòng cô ôm cô.
-"Công chúa nhỏ, ngày hôm nay con ở nhà có ngoan không?"
Yến Nhi nghe cô hỏi chỉ gật đầu không đáp.
Thấy vậy cô liền hỏi:
-"Hôm nay Yến Nhi ở nhà đã làm những việc gì nào? Con kể cho mẹ nghe có được không?"
-"............"____________Yến Nhi vẫn im lặng không đáp.
Lúc này cô mới nhận thấy sự khác lạ của con gái liền quay sang hỏi bảo mẫu:
-"Con bé sao không nói gì vậy?"
-"Thưa thiếu phu nhân, Yến Nhi từ hôm qua tới giờ không có nói chuyện.
Tôi có dỗ dành thế nào thì con bé cũng nhất quyết không mở miệng nói chuyện."
Chị bảo mẫu bèn cúi đầu đáp.
-"Sao chị không nói cho tôi biết?"
Tĩnh Anh ngạc nhiên xen hốt hoảng nhìn Yến Nhi rồi quay sang hỏi chị bảo mẫu.
-"Phu nhân dặn tôi không được nói cho thiếu phu nhân biết vì bà ấy sợ cô lo lắng."
-"Nhưng con bé bị như vậy tôi làm sao có thể không lo được?"
Tâm trạng cô bây giờ vô cùng rối bời.
Tại sao chỉ trong một ngày mà có quá nhiều chuyện xảy ra như vậy?
-"Phu nhân!"________Bảo mẫu nhìn thấy mẹ Vương đi tới bèn cúi đầu chào.
-"Cô lui ra đi."_____Vương phu nhân nhẹ nhàng nói.
-"Dạ vâng."_________Bảo mẫu nói rồi rời đi.
Lúc này mẹ Vương mới từ từ giải thích với cô:
-"Ba mẹ đã gọi bác sĩ tới khám cho Yến Nhi rồi.
Bác sĩ nói do con bé mới trải qua một cú sốc lớn nên tạm thời không thể nói chuyện được.
Bây giờ chỉ cần chú ý cho con bé ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ, thường xuyên vui vẻ để quên đi chuyện trong quá khứ thì con bé sẽ có thể nói chuyện lại được.
Con yên tâm đi, đừng lo lắng quá."
Nghe mẹ Vương nói, cô như không tin vào tai mình nhưng cũng cảm thấy bản thân thật đáng trách vì từ hôm qua tới giờ không lo cho con nhiều hơn.
-"Yến Nhi! Mẹ xin lỗi con, công chúa tội nghiệp của mẹ."
Cô vừa nói vừa ôm con gái nhỏ vào lòng mà khoé mắt rưng rưng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...