Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn
__________________________________
Convert+ editor: Mã Mã
Hắn chưa bao giờ chạm vào xử nữ, thậm chí còn ghét, nhưng chưa bao giờ hắn vui vẻ như khoảnh khắc này.
Rốt cục, đau đớn đi qua, chỉ còn vui thích thế chỗ.
Chiều tối, rồi đến rạng sáng, cả một đêm nay, Tư Đồ Hiên Nhiên quên hết thời gian, trong mắt của hắn chỉ có Nhược Nhiên.
Sự ngây ngô, ngượng ngùng, ngân nga kia, hắn chưa từng thỏa mãn thế này.
—Ngôn Tình là Thiên Đường—
Sáng sớm
Khi ánh mắt nắng chiếu vào căn phòng đầy hỗn độn, trên giường lớn chỉ có Tư Đồ Hiên Nhiên đang dựa vào gối ngủ say.
Mắt nhắm lại, khóe môi còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Trên giường không có Nhược Nhiên, chỉ có phòng tắm là nghe thấy tiếng nước chảy loáng thoáng.
Lúc này Nhược Nhiên đang ngồi ngồi trên sàn nhà phòng tắm, nước trong vòi hoa sen chảy xuống da thịt đầy dấu hôn của cô.
Trên cổ, trước ngực, hay sau lưng, trên đùi, đều là những dấu hôn tím hồng.
Nhược Nhiên cúi đầu, cố gắng cọ rửa cơ thể mình, nước mắt chảy xuống từ giọt từng giọt.
Tình hình ngày hôm qua cô nhớ rất rõ, lúc Trương Tử Lăng cởi hết quần áo của cô, Nhược Nhiên cảm thấy ghê tởm, ghê tởm khó chịu, cảm thấy người mình thật không sạch sẽ.
Lúc Tư Đồ Hiên Nhiên ôm cô trở về, cô không hiểu tại sao lúc đó mình lại đồng ý để Tư Đồ Hiên Nhiên giúp.
Chẳng qua là, chẳng qua là vui thích của đêm qua, không ngừng dây dưa, cũng là do cô đồng ý, trao thân mình cho Tư Đồ Hiên Nhiên.
Cô còn chưa kịp chuẩn bị đã cho Tư Đồ Hiên Nhiên.
Cô cũng không biết tình cảm trong lòng mình là gì, cô hận Trương Tử Lăng, còn Tư Đồ Hiên Nhiên thì không hiểu nổi, ngay cả mình cũng không biết.
Trong đầu là một khoảng trống hỗn loạn.
Chỉ có thể để nước không ngừng chảy từ vòi hoa sen xuống người mình, chà sát cơ thể vô lực.
Nhược Nhiên nhẹ nhàng khóc nức nở.
Tư Đồ Hiên Nhiên ở trên giường lật mình một cái, tay muốn ôm cô, nhưng sờ mãi mà không thấy, hắn mở mắt ra đầy sự khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...