____________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Đóng cửa phòng lại, khẽ thở dốc, cô... vừa rồi cô bị gì vậy?
Vì sao thấy Tư Đồ Dật và cô gái kia cười nói, lòng của cô, trở nên... lại có một chút cảm giác khó chịu.
Cô là điên rồi sao? Tại sao phải có cảm giác như vậy?
Nhược Nhiên vỗ vỗ trán của mình, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, nhất định là cô điên rồi.
Nhược Nhiên ném cái túi sang một bên, cầm quần áo đi lên lầu, vừa đi vào phòng tắm, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ biết nhất định phải tắm, đầu óc phải tỉnh táo.
Nhất định là cô bị điên rồi, cảm giác vừa rồi...cảm giác vừa rồi, là sai???
Nhược Nhiên ở trong phòng tắm cọ rửa thân thể của mình, cố gắng ổn định lại cảm xúc, cố gắng quên đôi mắt sâu thẳm kia.
Cố gắng để ình quên cảm giác vừa rồi. Nhược Nhiên tắm rửa thật lâu, cảm giác mình bình tĩnh một chút, mới đi ra.
Mặc quần áo ở nhà, nhẹ nhàng lau tóc bằng khăn tắm, quả nhiên, tâm trạng đã tốt hơn.
Xem ra, vừa rồi là cô quá mệt mỏi, nên mới có cảm như vậy.
Nhược Nhiên mở chiếc máy CD, thả lỏng trên nền nhạc mềm nhẹ, nhìn bức ảnh tập múa trên giường, khóe môi mang theo ý cười.
Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa, Nhược Nhiên lau tóc, quay ra cửa nói: "Vào đi."
Cửa bị đẩy nhẹ ra, nhìn thấy người đi tới, cơ thể Nhược Nhiên cứng đờ, khuôn mặt cũng có chút co quặn lại.
Tư Đồ Dật cầm một cốc sữa tươi tới, nhìn qua hắn đã biết cô vừa tắm, và cô đang mặc quần áo ở nhà.
Đôi mắt Light Blue trở nên sâu thẳm nhìn Nhược Nhiên, vừa cười vừa giơ giơ cốc sữa trong tay, nói: "Tôi nghe chú Quyền nói, chị chưa ăn cơm chiều nên đi ra ngoài, đưa cho chị một cốc sữa."
Nhược Nhiên cố gắng thu lại nét mặt không được tự nhiên, nhận lấy cốc sữa, từ từ uống.
Tư Đồ Dật xoay người, nhìn chiếc máy CD, cười nói: "Tôi không nghĩ rằng, chị lại thích nhạc Trung cổ!
"Ừ, nghe rất dễ chịu, nó làm tôi cảm thấy rất thoải mái."
"Này, Tô Cẩm Vi đâu."
"Tôi đã bảo người đưa cô ấy về rồi."
"Cậu không để cô ấy lại qua đêm sao?"
Nhược Nhiên nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt có chút né tránh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...