____________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Linh
"Ừhm, anh cũng đến rất sớm."
Hai người chỉ nói với nhau vỏn vẹn mấy câu rồi rơi vào trạng thái im lặng, không ai nói chuyện với ai. Đôi mắt Bạch Hạo Minh dán chặt vào Nhược Nhiên, còn Nhược Nhiên thì nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.
"Công ty bên nước ngoài đang cần thêm người, cho nên họ cử anh đi, không biết là sẽ đi bao lâu, có lẽ là mấy tháng hoặc có thể là một năm, hoặc có khi là rất nhiều năm!" Bạch Hạo Minh chợt mở lời trước, ánh mắt ấm áp nhìn Nhược Nhiên.
"Ồ, vậy thật tốt rồi, chúc mừng anh nha!" Nhược Nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Bạch Hạo Minh, trong mắt cô có chút thoải mái.
"Nhược Nhiên, em...thật sự không có gì để nói với anh sao?" Tâm Bạch Hạo Minh vẫn còn muốn đứng trong lòng người, là đứng trong lòng Nhược Nhiên.
Tình cảm hiện rõ trong mắt anh ta, chẳng lẽ Nhược Nhiên lại không biết, nhưng mà cô lại không biết mở lời nói với anh ta như thế nào.
Nhược Nhiên buông mắt nhìn ly cà phê trên bàn, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta, khóe môi nở nụ cười: "Hạo Minh, anh nhìn đi, chúng ta giống như ly cà phê này. Bây giờ nó còn nóng hổi rất tinh khiết và thơm, hương thơm của nó làm say lòng người, tất cả đều là do đúng lúc đúng thời điểm.
Nếu như bây giờ vừa uống xong, có lẽ mùi thơm vẫn còn lan tỏa trên miệng, nhưng mà, một khi nó dần dần nguội lạnh, mùi thơm của nó sẽ không còn nồng đậm như vậy nữa, hơn nữa, mùi vị cà phê cũng không còn như lúc ban đầu, có uống vào, anh cũng cảm thấy không thoải mái nữa.
Cho dù là có đun nóng lại một lần nữa, anh cũng sẽ không tìm lại được mùi vị ban đầu của nó, chẳng qua là, tất cả mọi thứ đều không thể nào quay về lại như lúc đầu được."
Nhược Nhiên nở nụ cười điềm đạm, nhìn vào mắt Bạch Hạo Minh, sau vài năm gặp lại Bạch Hạo Minh, đây là lần đầu tiên Nhược Nhiên cùng anh ta nói chuyện nhiều như vậy.
"Cho nên, anh phải nghe lời em, đổ ly cà phê nguội lạnh này đi, rồi sau đó rót lại vào ly này một hương vị cà phê thật nóng hổi tràn đầy hương thơm, bởi vì, đây mới là điều bây giờ anh cần. Anh..anh hiểu ý của em chứ?"
Bạch Hạo Minh vẫn nhìn Nhược Nhiên, vẫn nghe cô nói... nhưng khóe môi lại cố gượng cười, vô cùng khổ sở, gật đầu đồng ý với Nhược Nhiên.
Cổ họng Bạch Hạo Minh nghẹn lại: "Anh hiểu rồi."
Anh với Nhược Nhiên thật giống ly cà phê này, thời điểm tinh khiết và thơm nhất như trước đây đã không tồn tại nữa, mọi thứ đều thay đổi, hơn nữa vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại như lúc đầu được.
Thấy anh ta gật đầu, Nhược Nhiên nở nụ cười. Như vậy thật thoải mái, kỳ thực, trong lòng cô, Bạch Hạo Minh chính là hồi ức đẹp đẽ nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...