Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn
______________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
"Em đi theo chị!" Tư Đồ Dật cười cợt nhả, kéo cô.
Ặc...
Nhược Nhiên ngẩng đầu, cứ ngỡ mình nghe nhầm: "Cậu muốn ra ngoài cùng tôi?"
Tư Đồ Dật nhét miếng thổ ty vào miệng mình, cười gật đầu.
"Tôi không đi chơi, tôi đi học." Nhược Nhiên khẽ chau mày, hắn là em trai Tư Đồ Hiên Nhiên, cũng coi là chú em của mình, đưa chú em đi ra ngoài, cũng không có gì là lạ.
"Không lâu nữa em sẽ về nước, dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì làm, chị đưa em đi theo đi, chị dâu!" Tư Đồ Dật cợt nhả nói, nhất là hai chữ “chị dâu”, giòn tới mức dị thường.
"Nhưng... Nhưng... " Nhược Nhiên không thích suy nghĩ đó của Tư Đồ Dật , muốn từ chối hắn.
"Đi thôi, đi thôi." Tư Đồ Dật cầm cái áo khoác của mình và cái túi của Nhược Nhiên, thúc giục cô đi ra ngoài.
"Nhanh lên, sắp trễ rồi!" Tư Đồ Dật cầm túi xách của Nhược Nhiên, không ngừng thúc giục, giống như cô vào học lớp hắn.
Nhược Nhiên hơi sững người, lúc kịp phản ứng lại, thì cô đã bị Tư Đồ Dật kéo vào xe, đi thẳng tới chỗ học.
Hắn vui vẻ ngồi trên xe, khuôn mặt Tư Đồ Dật quay ra ngoài cửa nhìn phong cảnh.
Còn Nhược Nhiên không vui như hắn, cô nắm chặt chiếc túi của mình, có chút buồn bực, buồn bực khó chịu.
Cô chưa đồng ý cho hắn đi cùng, sao hắn lại trèo lên xe chứ.
Dọc theo đường đi, Nhược Nhiên không vui, mà Tư Đồ Dật lại rất cao hứng, Nhược Nhiên không nhận thấy phong cảnh bên ngoài rất đẹp sao?
Dọc đường đi hắn đều cười, nhưng Nhược Nhiên không nhìn nụ cười xấu xa đó của Tư Đồ Dật.
Rốt cục, tài xế cũng dừng xe ở trước cửa lớn của trung tâm huấn luyện, Nhược Nhiên và Tư Đồ Dật đều đi ra.
Đứng ở trước cửa, Nhược Nhiên rất muốn nói rõ với hắn.
"Là chỗ này sao? Đi thôi, chúng ta vào đi thôi." Tư Đồ Dật mỉm cười, quay đầu nhìn Nhược Nhiên đang bất động đứng đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...