Khung cảnh buổi đêm không hề vắng lặng khi bạn đang ở trung tâm thành phố. Trong một chiếc xe hơi đen đang dừng đèn đỏ, đôi mắt xanh lạnh lẽo như băng khuất sau lớp kính theo dõi đường phố. Đôi mắt tưởng như vô hồn đó, xuyên qua dòng người đang xuôi ngược.
Hà Khải Thiên mở cửa xe bước ra, đôi mắt xanh mang vẻ đẹp lạnh lẽo như chứa đựng cả bầu trời đêm. Dọc đường đi của hắn kéo đến những ánh mắt đầy tò mò. Bước vào một cửa hàng nhỏ, đơn sơ,hắn chậm rãi lướt qua những kệ trưng bày.
Ánh mắt dừng lại ở một vật đang phản chiếu ánh sáng. Chiếc đàn piano nhỏ xíu chỉ bằng hai ngón tay màu xanh biếc như màu mắt hắn. Từng đường chạm khắc không thể gọi là kiệt tác nhưng lại mang đến cảm giác mềm mại khó tả.
Sau lưng hắn xuất hiện thêm một người. Ông mỉm cười nhìn vật hắn đang cầm "Cậu thật có mắt nhìn, đây là vật mà lão đã chạm khắc vất vả cả hai năm trời mới thành, là độc nhất vô nhị đấy. "
Hà Khải Thiên dứt khoát đến quầy tính tiền "Lấy cái này."
Ông lão tuy già nhưng vô cùng nhanh nhẹn, thành thạo gói lại chiếc đàn, sau lại hỏi thêm "Là quà tặng sao, vậy thì chọn một cái hộp đựng thật đẹp đi chàng trai trẻ."
Hắn nhìn theo hướng tay ông lão chỉ, trên kệ bày những hộp quà đủ màu sắc, kích cỡ. Hắn suy nghĩ cũng không suy nghĩ, vươn tay nhấc đến chiếc hộp màu đen. Ông lão nhìn nhìn cái hộp, lại nhìn qua bộ dáng không hề có ý định lựa chọn lại của hắn, khó hiểu gói lại.
Bước ra cửa hàng, hắn ngước mặt nhìn trời đêm, hôm nay đặc biệt nhỉ... cả tầm mắt đen thẳm thẳm, hơi nheo lại chân mày, hắn cố tìm kiếm cái thứ vốn dĩ phải treo lơ lửng giờ này ( ý ổng là trăng sao đấy ạ =_=///)
Tay lướt trên màn hình điện thoại một tin nhắn nhanh chóng gửi đi.
Triệu Thái Bảo nhăn tít hai chân mày, môi bị cắn đến đỏ cả lên, vò đầu bứt tóc một lúc cậu quyết định từ bỏ. Ấm ức cắm ống hút vào hộp sữa, cắn đến khi cái ống đáng thương bẹp thành một đường mới chậm rãi hút sữa. Cậu tức tối đập bàn "Tên khốn kia!!!!"
Hộp sữa lơ lửng trong không trung, bám víu vào chiếc ống hút đang bị cắn không thương tiếc. Tay Triệu Thái Bảo hoạt động không ngừng trên màn hình điện thoại đang lóe sáng không ngừng. Sau một lúc căng thẳng đến đỏ bừng bừng cả mặt, cậu hí hửng mở to mắt, hết sức tập trung nhìn vào màn hình, hai tay càng liều mạng bấm bấm.
Ting một tiếng, cả màn hình chớp sáng chỉ còn lại thông báo có tin nhắn, Triệu Thái Bảo ngẩn ra nhìn số điện thoại đang hiển thị, rồi lại hoảng hốt không kịp đọc nội dung mà thoát ra. Màn hình điện thoại lúc này hiện lên một xác chết máu me kèm dòng chữ Game Over thật to.
Hai mắt Triệu Thái Bảo lúc này như muốn rớt ra bay đến màn hình, miệng cũng quên mất sự tồn tại của hộp sữa đáng thương mà mở to hết cỡ. Sự việc sau đó là chiếc điện thoại xấu số bay với vận tốc cao va vào đầu giường, kèm đó là tiếng thét thảm thương của ai đó.
Ông bà Triệu ở dưới phòng bị tiếng thét chấn động mà choàng tỉnh, bà Hạ tức giận hét vọng lên "Thái Bảo, còn chơi game nữa mẹ sẽ tống cổ con về nhà chồng sớm đó" (ˉ(∞)ˉ)
Triệu Thái Bảo hai tay bụm chặt miệng chui tọt vào chăn, một lúc mới ló đầu ra nhìn ngó. Sau khi không cảm nhận thấy nguy hiểm nữa, cậu lại tiếp tục phẫn nộ, nhưng lần này rất biết điều. Hai tay che kín miệng, lăn lộn điên cuồng. Đến khi cả người bị quấn chặt vào chăn như đòn bánh tét, cậu lại vùng vẫy một phen để thoát ra.
Xoắn xuýt một hồi cậu mới nhớ đến kẻ đã hại cậu. Triệu Thái Bảo tụt xuống chạy đến xem xét hộp sữa đáng thương, sau khi xác nhận nó vẫn nguyên vẹn, cậu lại tiếp tục công cuộc cắn xé ống hút, uống hết sữa của mình. Mở lên điện thoại, ấn tin nhắn mới, miệng đang không ngừng hút sữa bị dọa cho sặc sụa. Ho đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra, cậu dụi dụi mắt mình, đọc lại nội dung tin nhắn
"Mấy cái thứ linh tinh trên trời hình như đều theo về nhà em rồi"
Nếu cậu không lầm thì hắn là đang nói đến trăng sao đó nhỉ, mà khoan đã, từ khi nào mà Hà Khải Thiên nhà cậu có tâm trạng để ngắm trăng sao vậy. Không đúng! Đây chắc chắn không phải Hà Khải Thiên. Có khi nào là bị lấy cắp điện thoại rồi không? Hay là bị bắt cóc? Hay là một vụ nhân bản vô tính?
Với một đống suy diễn trong đầu, Triệu Thái Bảo đè xuống trái tim đang sợ hãi, ấn nút gọi đi.
Bên này Hà Khải Thiên đã sớm về nhà, khó hiểu ngồi trên giường nhìn màn hình điện thoại. Không phải mọi lần đều trả lời rất nhanh sao, như thế nào hôm nay lại không thấy hồi âm, hay là ngủ mất rồi....
Đang suy nghĩ thì điện thoại rung lên, nhìn màn hình, hắn bắt máy trong tích tắc. Chưa kịp hỏi, bên kia đã truyền đến giọng mũi gấp gáp run rẩy của cậu.
"Các...các người.... các người là... là ai? Các người... các người nếu như.... nếu như là ăn... ăn cắp thì mau... mau trả lại điện thoại đây... Còn... còn nếu là bắt cóc.... thì... thì mau thả người... thả người ra... "
Hà Khải Thiên nhíu mày khó hiểu, cậu là đang ngủ mớ à.
Triệu Thái Bảo bên này không nghe hồi âm, càng thêm sợ hãi.
"Mau... mau thả người... tôi... tôi sẽ báo cảnh sát đó... "
Sau lại thấy nói như vậy không ổn, run rẩy sửa lại.
"Không đúng... tôi... tôi sẽ...sẽ không báo... báo cảnh sát đâu... mấy người đừng làm hại anh ấy... Các người muốn... muốn tôi làm gì cũng được... Hức...hức"
Triệu Thái Bảo không kiềm được mà nức nở thành tiếng.
Trong lòng Hà Khải Thiên lúc này như có móng vuốt hung hăng cào xuống, tim đều bị làm cho mềm.
"Chuột ngốc, em lại đang tưởng tượng cái gì rồi.... "
Nghe thấy giọng nói của hắn, cậu mừng đến khóc càng thêm lớn. "Huhuhu... Thiên~, em tưởng anh bị người xấu bắt mất rồi, hức hức... "
"Ngốc..." Anh đây không phải là kẻ xấu nhất trong đám người xấu sao... Nghĩ là nghĩ như thế, vẫn là không nên nói ra tránh dọa sợ bảo bối.
"Làm gì có ai làm được.... Đừng khóc nữa... "
"Hức hức... Nhưng em rất sợ... " Triệu Thái Bảo dùng tay lau bừa nước trên mặt, lại kéo vạt áo lau lau.
"Anh không... bị gì thật chứ? "
"Thật... "
"Vậy... vậy lúc nãy là ai đó đã mượn điện thoại của anh sao? " Triệu Thái Bảo nghiêng nghiêng đầu khó hiểu.
"Không có... Làm sao vậy? "
"Lúc nãy em nhận được tin nhắn rất kì lạ, em thấy không thể nào là anh gửi được, chắc chắn là có ai đó đã lấy điện thoại của anh."
Triệu Thái Bảo chạy lại bàn học, cầm lấy hộp sữa, cấp tốc chui tọt vào chăn, hàm răng trắng đều cắn mở ống hút cắm vào hộp.
"Ý em là cái tin nhắn về trời đêm." Hà Khải Thiên chậm rãi uống nước.
"Đúng rồi, chính là nó!"
Hà Khải Thiên hơi thoáng mất tự nhiên uống hết ly nước, giọng vẫn bình thản trả lời "Là anh nhắn. "
Triệu Thái Bảo khó khăn nuốt xuống, hai mắt nhìn qua nhìn lại, không biết nên nói gì tiếp. Hà Khải Thiên bên kia lại đột nhiên mở lời.
"Sao vậy, anh như thế không quen à, khiến em khó chịu?"
"Không! Không! Em chỉ bất ngờ thôi, hì hì. Anh như vậy rất tốt a~. Những người yêu nhau thì đều như vậy mà. " Triệu Thái Bảo hai má hồng hồng trả lời, trong lòng tràn ngập ấm áp.
"Đều như vậy?... "
"Đúng a~. Những người yêu nhau họ sẽ hay mơ mộng. Như phim truyền hình lúc tối mẹ xem, nam chính mỗi buổi sáng sẽ đứng trước cửa nhà nữ chính, tay cầm bó hoa, rồi cùng nhau ăn sáng, chiều thì đón cô ấy về, tối khi nhớ cô ấy thì sẽ bất ngờ xuất hiện trước nhà cô ấy. Khi có người thứ ba chen vào thì nam chính sẽ bá đạo tuyên bố quyền sỡ hữu. A! Haha, em lại huyên thuyên rồi."
Triệu Thái Bảo gõ vào đầu mình, tự mắng bản thân nói vớ vẩn, sau lại thấy bên hắn im lặng, sợ là hắn đã sớm nhàm chán bỏ đi làm việc khác.
"Khải Thiên... Anh còn đó không?"
Hà Khải Thiên hiếm hoi nhăn mày, môi mím lại. Lời nói thốt ra chẳng ai tin là từ một tảng băng nói.
"Trái tim anh nói nó nhớ em...."
Trái tim cả hai trong khoảnh khắc như bị cái gì hung hăng chạm vào, ấm áp lan tỏa khắp mạch máu.
"Khải Thiên... "
"Bây giờ anh rất muốn được hôn em, được không Bảo Bảo?... "
"Dạ.... "
Cuộc gọi ngay lập tức kết thúc. Triệu Thái Bảo mơ hồ nắm chặt điện thoại trong tay, cả người đều bị nhịp đập loạn của trái tim làm run rẩy.
Nửa tiếng chầm chạp trôi qua, phía dưới đường vang đến tiếng động cơ xe rất khẽ, nhưng trong đêm vắng nó lại đặc biệt vang vọng, dội từng đợt vào lồng ngực của cậu.
Ngoài ban công xuất hiện thêm một người. Triệu Thái Bảo không biết lấy sức lực ở đâu lao đến cánh cửa. Tay run run mở khóa cửa, mắt như bị hút vào thân ảnh kia. Người trước mắt tóc bị gió đánh rối lên xõa trước trán, hơi thở không biết vì gì mà gấp gáp.
Cánh cửa vừa bật mở, Hà Khải Thiên mang theo hơi lạnh của gió đêm tiến vào. Hai cánh tay trắng xanh mạnh mẽ ôm lấy cơ thể ấm áp trước mặt. Hai cánh môi dễ dàng tìm đến với nhau. Hà Khải Thiên cấp thiết siết lấy thân thể cậu, răng gặm lấy hai cánh môi mềm ngọt kia, lưỡi hắn nhanh chóng xâm nhập vào.
Bị ôm trọn trong vòng tay mát lạnh, Triệu Thái Bảo run rẩy cảm nhận chiếc lưỡi kia càn quét, lôi kéo lưỡi cậu cùng nhảy múa.
Hà Khải Thiên bế cậu lên, lưỡi vẫn tiếp tục càn quét, ôm lấy người về giường. Bọc lấy cậu trong chăn ấm áp, hắn ôm lấy cả người cả chăn, ép chặt xuống giường, nụ hôn càng thêm sâu.
Triệu Thái Bảo bị ôm chặt có chút khó chịu, uốn éo người muốn thoát. Hà Khải Thiên hôn thêm một lúc mới thỏa mãn tách ra, cánh môi nhạt sắc bóng lên, hắn liếm môi, ánh mắt ánh lên dục vọng nhìn người dưới thân.
"Nóng sao? "
Triệu Thái Bảo bị ánh mắt của hắn khiến cả người đỏ lên, dùng sức cựa quậy, thành công giải thoát hai cánh tay bị bó chặt. Hai cánh tay vươn về phía hắn, xoa xoa da mặt mát lạnh kia. Cậu lắc lắc đầu "Không phải, chỉ là không muốn có vật cản như thế này "
Hà Khải Thiên nheo nheo mắt, khóe miệng nhếch lên, bảo bối nhà hắn thật biết làm người khác muốn yêu thương.
Kéo ra lớp chăn dày kia, cả người hắn áp xuống, da thịt nóng ấm cách lớp áo kia lại đặc biệt rõ ràng. Gặm cắn chiếc cổ trắng mềm kia, hắn hơi dùng sức để lại một đóa hoa nở rộ. Hai tay không yên phận bắt đầu luồn vào vuốt ve thân thể cậu. Triệu Thái Bảo bị sờ nhột, tránh né khỏi hắn. "Haha... Nhột quá... Haha... "
Hà Khải Thiên khàn giọng chặn lại cơ thể đang cựa quậy đốt lửa kia. "Yên nào." Dứt lời lập tức hôn xuống, hút vào cánh môi ngọt ngào kia, hắn tham lam cắn nuốt nó. Hai tay cũng không rãnh rỗi luồn vào trong, vuốt ve da bụng mẫn cảm. Triệu Thái Bảo bị hôn đến cả đầu óc đều mơ màng, đến khi trở lại bình thường thấy áo từ lúc nào đã bị cởi. Nhìn thấy Hà Khải Thiên cúi xuống hôn xuống vùng bụng, cậu khẽ rùng mình.
Triệu Thái Bảo hoảng hốt chặn lấy tay đang tự cởi nút áo của hắn, khiến tên nào đó bất mãn ngẩng đầu lên. Cậu như không thấy ánh mắt kìm nén khó chịu của hắn, đẩy đẩy hắn muốn thoát ra. Hà Khải Thiên lại dứt khoát ghì chặt hai tay cậu xuống, ép cả người trở lại. Không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của cậu, hắn cúi xuống nhắm ngay đóa hoa đỏ hồng mà cắn một ngụm.
"A.. ha~" Triệu Thái Bảo bị tấn công bất ngờ không thể ngăn được kêu lên.
Thỏa mãn nghe tiếng chuột con khẽ kêu, hắn tiếp tục nếm lấy hương vị mềm mại kia. Triệu Thái Bảo khó khăn thừa nhận kích thích kì lạ, cả người đều mềm nhũn không còn sức lực.
Tay Hà Khải Thiên dời xuống, hắn vuốt ve vòng eo mềm mại kia, như có như không đụng chạm nơi thắt lưng. Triệu Thái Bảo giật bắn người khi hắn bóp vào mông cậu.
Chiếc lưỡi hư hỏng của hắn vẽ lên đường nét xương quai xanh non mềm, thiếu đi một phần quyến rũ thành thục, nhưng lại càng thêm mùi vị tinh tế ngây ngô của thiếu niên. Hắn dùng sức hôn xuống, để lại từng hôn ngân rải rác từ vai xuống ngực cậu.
Hà Khải Thiên quay ngược lên ngậm lấy cánh môi ngọt mềm kia, chậm rãi liếm cắn. Kết thúc nụ hôn sâu, một đường chỉ bạc kéo ra, hắn khàn giọng, ánh mắt nóng rực nhìn sâu vào đôi mắt to tròn kia "Cho anh.... "
Cả người Triệu Thái Bảo đều đỏ hồng, đang không ngừng tỏa nhiệt xâm nhập vào từng mạch máu của hắn. Hà Khải Thiên không kiểm soát được cúi xuống gặm cắn chiếc cổ mềm mại kia "Cho anh.... Bảo Bảo... Cho anh.... "
Hà Khải Thiên đưa tay xuống muốn cởi (Σ( ° △ °|||))....
( Bị lừa rồi (´ε`)♡)
Bụp.
Mọi hành động tiếp theo đều bị gián đoạn, Hà Khải Thiên hiếm hoi tức tối đến đen mặt. Trên gương mặt xinh đẹp đang bị hai bàn tay trắng hồng che kín, dùng sức đẩy ra, vì vậy nên ai kia không hề thấy vẻ mặt nghẹn tức của hắn (Phải đối xử tốt với tác giả a~ (っ´▽")っ)
Triệu Thái Bảo cắn cắn môi, nhìn gương mặt bị mình không thương tiếc đẩy ra, lúc này mới phát hiện mình dùng hơi quá sức, vội vàng bỏ tay. Nhìn chóp mũi cùng trán hắn đều đỏ lên, cậu ấp úng "Thầy chủ nhiệm có nói.... thầy nói.... vị thành niên không được làm... làm bậy"
Hai mắt Hà Khải Thiên nhắm chặt, chân mày nhíu lại gắt gao đè nén cảm giác muốn giết người lúc này, tên thầy giáo đáng ghét đó. Hắn ổn định tâm trạng, thở mạnh một tiếng, rời khỏi người cậu ngồi xuống bên cạnh.
Triệu Thái Bảo bị tiếng thở kia làm giật mình, cả người đều run lên, muốn khóc lại không dám khóc, hình như bị ghét rồi, nếu còn khóc sẽ không được, không được khóc. Cậu cắn chặt môi dưới, hai tay bấu lấy chăn, đôi mắt to tròn ngập nước nhưng kiềm chế không rơi xuống.
Hà Khải Thiên sau khi ổn định tâm trạng, quay lại thì bị một màn này dọa sợ, hắn vội ôm lấy cậu vào lòng. "Bảo Bảo... đừng khóc.... là anh không tốt."
Triệu Thái Bảo dụi dụi vào người hắn, sau lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn nói lại không dám mở miệng.
Hà Khải Thiên yêu thương hôn lấy đôi môi bị cắn đỏ kia, liếm đi giọt nước mắt rơi xuống, nhìn sâu vào trong mắt cậu, tâm hắn đều bị cậu lôi ra, nhấn chìm trong ánh nắng. "Em nghĩ xem anh có đủ khả năng để ghét bỏ em sao? "
Hai má cậu đỏ lên, vui vẻ chồm lên ôm lấy mặt hắn vào ngực "Thiên~,em thích anh, rất thích ~"
Đáy mắt xanh dần tối lại trước điểm đỏ hồng chỉ cách khóe miệng một chút. Hà Khải Thiên ôm lại cậu, đè xuống giường, tham lam hôn lên khắp mặt cậu, thỏa mãn rồi mới ngồi dậy, mặt nghiêng về phía khác. Triệu Thái Bảo khó hiểu nhìn nhìn, hắn thở dài cầm áo đến trước mặt cậu "Mau mặc vào, anh sắp nghẹn chết "
Triệu Thái Bảo đỏ mặt cầm lấy áo, mau chóng mặc vào, mặc xong cậu kéo kéo góc áo người nào đó vẫn đang quay mặt đi, cậu có thể thấy được chân mày hắn đều đang nhăn lại.
Hà Khải Thiên quay lại, thấy vẻ mặt phát hiện ra điều thú vị của cậu, trong lòng không khỏi tự khẳng định, đời này hắn sống không uổng phí, nhanh như vậy đã gặp khắc tinh đáng yêu này.
Cả người hắn như trải qua giai đoạn lột xác cuối cùng, hắn cười với cậu, nụ cười trọn vẹn nhất từ trước đến giờ của hắn. Đôi mắt xanh tràn ra tia hi vọng ấm áp đang dần nheo lại, cánh môi nhạt màu cong một độ cong hoàn mỹ, để lộ hai chiếc răng khểnh chưa một người nào được thấy. Triệu Thái Bảo mơ hồ bị nhấn chìm vào trong, cậu phát hiện ra khóe miệng hắn có một đồng tiền rất nhạt, có lẽ chỉ cười như lúc này mới có thể thấy.
Triệu Thái Bảo cười lại với hắn, nơi đáy mắt cả hai cùng rung một nhịp, lúc này chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả hết. Hoặc có thể chỉ đơn giản một câu: Yêu và được yêu.
================
Góc Vui Vẻ ٩(๑~▽~๑)۶
Lão Đại (Khinh thường nhìn bảng tên) Không nói gì chỉ im lặng ôm Bảo Bảo.
Thuần Thuần (Chống tay ngửa mặt cười lớn) : Đây là cái giá của việc ngược đãi một người vừa xinh đẹp vừa hiền lành như ta a~
Lão Đại (Tiếp tục khinh thường, tiếp tục bán bơ)
Thuần Thuần: Ta mới không cần ⊂( ̄(エ) ̄)⊃. Bảo Bảo a~, có thấy chị rất tài giỏi không? (•ω•)
Bảo Bảo (Đang mơ màng nhớ lại nụ cười của hắn. Ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn)
Lão Đại (Nhếch miệng, ôm Bảo Bảo rời đi)
(๏_๏)(๏_๏)(๏_๏)(๏_๏)(๏_๏)
Một góc trời thinh lặng ngập tràn bơ lăn a lăn~
o(╥﹏╥)o
*Thông báo nho nhỏ: Nếu có bạn nào muốn mang bảo bối nhà ta đi, cảm phiền nhắn tin riêng a~, vì bình luận trong bài lâu lâu ta mới kiểm tra một lần, mà ta trả lời trễ thì ta thấy không hay chút nào. Đa tạ ~♥~
------------- Quà tặng kèm