“Dập Tuyên, vị tỷ tỷ này là ai?”. Quan Dư Tinh mỉm cười nhìn về phía Phong Linh, ánh mắt vừa tròn vừa sáng, không thể nhìn ra chút tạp chất nào.
Ánh mắt vừa nãy thoáng qua làm Phong Linh kinh hãi, lông tơ trên người dựng đứng, cúi chào nàng ta.
Dạ Dập tuyên trừng mắt nhìn Phong Linh, hừ lạnh một tiếng: “Là một người không quan trọng, không nhắc đến cũng được”.
Mặt Phong Linh giật giật run rẩy vài cái.
“Hả? Vậy thì, ha ha, ta cũng không hỏi tới”. Quan Dư Tinh thấy hắn đánh giá nữ nhân khác không chút lưu tình như thế thì có vẻ rất vui.
Phong Linh quệt quệt miệng, trên môi kéo một nụ cười lạnh lùng. Dạ Dập Tuyên ơi Dạ Dập Tuyên, ngươi vạn lần không nên, không nên đắc tội cô nãi nãi!
“Tuyên Tuyên ~~~”. Phong Linh kêu một tiếng quyến rũ làm làm Dạ Dập Tuyên như bị điện giật, đứng lặng tại chỗ trợn mắt nhìn nàng.
Phong Linh vung khăn hương ngào ngạt, lắc lắc eo thon, lắc lư từng bước tiêu sái bước tới, duỗi tay ôm cổ hắn: “Tuyên Tuyên, làm sao ngươi lại nói người ta như vậy, vừa rồi ngươi còn gọi ta là tiểu Mai đó”.
Tiểu, tiểu Mai?
Hai con mắt Dạ Dập Tuyên trợn tròn, theo bản năng nhìn về phía Quan Dư Tinh thấy nàng che cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ như không tiếp nhận được chuyện trước mắt.
Hắn nổi giận đẩy Phong Linh ra, Phong Linh đặt mông ngồi trên đất, trên mặt cười càng tươi. Ngươi được đấy Dạ Dập Tuyên, hôm nay ta không quậy ngươi đến nỗi ngươi muốn đi đầu thai thì cô nãi nãi ta không phải là Phong Tam Nương!.
Nàng quyến rũ quay đầu lại “Xì” một tiếng vui vẻ: “Tuyên Tuyên, ngươi thật khỏe, lại thích cách thức mạnh mẽ như thế này.....”.
Lời nói mập mờ làm cho Quan Dư Tinh hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng nhìn Dạ Dập Tuyên: “Dập Tuyên.... Ngài với nàng...”.
Dạ Dập Tuyên tức sắp điên: “Dư Tình, ta và nàng ta không có gì cả, nàng đừng nghe Phong bà mai nói bừa!”. Nói xong hắn bắt lấy cổ tay Phong Linh, trợn mắt nắm chặt, hai con mắt như sắp phun ra lửa: “Nếu như ngươi còn nói linh tinh thì ta sẽ giết chết ngươi!”.
“Ôi chao, ta sợ quá!”. Phong Linh vỗ vỗ trái tim, sau đó chu đôi môi đỏ: “Tuyên Tuyên, mỗi lần ngươi chơi trò bạo lực như thế này ta đều có thể phối hợp. Nhưng mà ở trước mặt người ngoài, ngươi đừng thế, cẩn thận dọa Quan tiểu thư!”.
Quan Dư tinh cắn môi, xoay người rời đi: “Ta không quấy rầy hai vị nữa!”.
“Dư Tinh!”. Dạ Dập Tuyên muốn đuổi theo nhưng vừa chạy được mấy bước lại chán nản.
Bây giờ hắn đang trong vòng xoáy nguy hiểm, lấy tư cách gì để quý trọng nàng yêu mến nàng?
Đột nhiên, hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng khiến Phong Linh rùng mình, nàng xoa xoa cánh tay lười biếng nói: “Sao lại nhìn ta chằm chằm thế? Ta chỉ hoài nghi hai người có gian tình nên muốn chứng minh ánh mắt chuyên nghiệp của mình mà thôi”.
Dạ Dập Tuyên đi tới nắm chặt lấy cổ tay nàng: “Ngươi cố ý!”.
Phong Linh đau nhíu chặt mi, sau đó phát hỏa, chống nạnh chế giễu: “Đúng thì sao? Tỷ tỷ đây không ưa ngươi chảnh chọe. Ngươi nghĩ rằng ngươi là mặt trời à, ai cũng phải nhìn sắc mặt ngươi là sống sao? Không tìm một cái gương mà nhìn lại mình xem, có chút tiền mà đã muốn nhảy lên đầu người ta! Tỷ nói cho ngươi biết, tỷ nhìn ngươi không vừa mắt, nhất định phải phá ngươi!”.
“Ngươi ——”. Dạ Dập Tuyên vung tay lên, thấy sắp rơi xuống người mình, Phong Linh đặt mông ngồi trên đất, tóc dài xổ tung lộn xộn, giơ khă tay lên, mở miệng khóc: “Trời ơi, cái kẻ bạc tình, ngươi dám bao nuôi nữ nhân ở bên ngoài! Ta không sống được nữa......”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...