Thần Hoàng và Phong
Linh ở trong đại trạch cả ngày, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng
Thần Hoàng đã phải trở về Tây Vực. Phong Linh kéo Bảo Bảo còn chưa tỉnh
ngủ đi tới cửa,dღđ。l。qღđ “Này, khi nào thì chàng trở lại?”.
Thần Hoàng lười biếng dựa vào người nàng, một tay đặt lên vai nàng, “Không bỏ được tướng công của nàng đúng không?”.
Bảo Bảo rùng mình một cái, “Sáng sớm gọi con dậy chỉ để xem hai người đứng đây làm chuyện buồn nôn à?”.
Thần Hoàng vỗ vỗ đầu nó, “Tiểu tử, ta không có ở đây thì con phải bảo vệ
nương con cho tốt, đây là trách nhiệm dღđ。l。qღđ của nam nhân, con hiểu
không?”.
Bảo Bảo lườm hắn một cái, “Đó là nương của con, đâu cần thúc phải nhắc!”.
Một tay Thần Hoàng ôm Phong Linh, một tay nắm tay Bảo Bảo, “Lúc ta không có mặt ở đây, hai người không được phép gây chuyện!”.
Hai mẹ con trăm miệng một lời, “Đâu có đâu!”.
Thần Hoàng quay đầu lại nhìn Phong Linh nói, “Nàng muốn làm ăn ta không phản đối nhưng mà phải nhìn người thật rõ, bị lừa bạc là chuyện nhỏ, chỉ sợ
có người có dụng tâm xấu, đánh chủ ý xấu lên người nàng. Có chuyện gì
thì nàng phải hỏi Tàng Tâm, biết không?”.
“Thôi đi, ai dám gạt ta chứ!”.
Thần Hoàng lại cúi đầu nhìn Bảo Bảo, “Gần đầy trong võ lầm có chút rung
chuyển, Thánh giáo Hắc Ám mới quật khởi thời gian trước cũng không dễ
động vào, có chuyện gì con hãy hỏi Từ Vân phương trượng, ta đã nói
chuyện với ông ấy, ông ấy sẽ giúp đỡ con. Còn nếu không trị được thì con chờ ta về, ta sẽ tự mình diệt họ”.
Bảo Bảo khoát tay, “Không cần, con có thể đối phó!”.d♀d♀lqđ♀
Thần Hoàng nhướn mày, “Nương của con nói một câu rất đúng, có thể đánh thì đánh, đánh không lại thì phải chạy!”.
Những người áo xám tro cười trộm, mặt Phong Linh đỏ lên, trợn mắt nhìn hắn.
“Chủ nhân, nên đi rồi”. Lãnh Tàng Tâm nhắc nhở.
“Ừ”. Thần Hoàng đến trước ngựa, xoay người lên ngựa, ngồi trên lưng ngựa,
quay đầu nhìn hai người, “Chờ ta trở lại, ta sẽ cưới nàng!”. Nói xong,
hắn thúc vào bụng ngựa đi mất.
Hồng Ngọc ngẩn ra, sau đó lắc đầu bật cười, nam nhân Dạ gia sao lại giống nhau.
Tim của Phong Linh vẫn còn đập thình thịch, khóe miệng ngọt ngào nhếch lên. Bảo Bảo dội một chậu nước lạnh, “Nương, nên hồi hồn đi”.
“Bốp”. Phong Linh đánh nhẹ vào đầu nó. “Con đã học tốt văn sử địa, chính trị chưa?”.
“Nương dạy con những cái đó lúc nào?”.
“Bây giờ, ngay lập tức!”.d♀d♀lqđ♀ Phong Linh xách nó đi về, Bảo Bảo kháng
nghị, “Hôm nay con còn có việc phải làm, Lý Thọ thúc thúc sẽ đến đây đón con! Ai da, nương, con sai rồi”.
Mấy người Hồng Ngọc cười mập mờ, Tam Nương đang xấu hổ.
Cảnh Vương phủ, sau khi được xây dựng lại.
Bên ngoài cửa Vương phủ, Cảnh Vương vẫn ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt, giống như đã trải qua một hồi bệnh nặng. Bên cạnh, Trương Tam vẫn chờ
đợi, không nói nhiều.
“Trương Tam”.
“Có thuộc hạ”.
“Ngươi nói xem, Vương phủ được xây dựng lại, có giống như trước không?”.
“……Không thể”.
“Ha ha”. Dạ Mặc Cảnh quay đầu lại nhìn hắn, “Có lỗ hổng, cho dù tu bổ nhiều lần cũng không thể làm gì”.
Sắc mặt Trương Tam vẫn không đổi, lẳng lặng đứng một bên.
“Quỷ diện tăng là do một tay bổn vương lập ra”. Dạ Mặc Cảnh nhìn về phía xa, sâu kín nói, “Bổn Vương tốn vài năm để an bài chúng ở bên cạnh hoàng
thượng và các đại thần. Bổn vương biết, lòng người là thứ khó có thể nắm trong tay cho nên bổn vương dùng độc khống chế bọn họ. Đến khi cần thì
bọn họ sẽ là những sát thủ”.
Trương Tam yên lặng nghe hắn nói,
“Chuyện mà bổn vương làm có thể rơi đầu bất cứ lúc nào cho nên bổn vương không có bằng hữu, không có nữ nhân, lại càng không thể coi bọn chúng
như người thân!”. Hắn quay đầu lại, ánh mắt tỉnh táo nhìn thẳng vào
Trương Tam, “Nhưng mà trong những người làm cho bổn vương chỉ có ngươi
là bổn vương không hề dùng độc, cũng chỉ có ngươi là người biết chỗ của
mật thất”.
Trương Tam quỳ một chân xuống, “Thân là con dân của
phiên bang, thuộc hạ không thể lựa chọn giữa tín ngưỡng và sự trung
thành. Cảnh Vương, là thuộc hạ nợ ngài”. Nói xong, hắn rút đao ra, giơ
lên.
Dạ Mặc Cảnh thu hồi tầm mắt, nói, “Ngươi đi đi”.
Trương Tam sững sờ, ngước mắt kinh ngạc.
“Có lẽ bổn vương cần một người như vậy, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, chứng kiến sự thành công của bổn vương!”.
Trương Tam cúi đầu, trong mắt thoáng sự giãy dụa, nhưng sau đó hắn đứng lên, quay đầu bước đi.
Cản Vương phủ lớn như vậy, một mình Dạ Mặc Cảnh ngồi trên xe lăn, thân thể bị ánh chiều tà kéo dài thật dài………
Tây Vực, bão cát mãnh liệt, tối tăm trời đất.
Mỗi năm ở đây đều có một hai tháng bão cát, gió thổi bay tất cả. Trong thời gian này, bách tính sẽ nghỉ ngơi, đóng cửa, không bước chân ra khỏi
nhà.
Xe ngựa đi ở trong núi hoang có chút khó khăn, mười người
tùy tùng mặc áo choàng, ngồi trên ngựa, bị gió lớn thổi ngã trái ngã
phải.
“Chủ nhân, tìm một địa phương tránh bão, bão cát lớn quá!”.
Thần Hoàng ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên nhìn một chút, “Đi thẳng về phía trước”.
Nơi đó có một tòa nhà bỏ hoang, nóc phòng sụp hơn nửa, ngay cả cửa chính
cũng không có. Mọi người vội vàng chạy vào đó, mặc dù phòng ốc rách nát
nhưng lại chặn được bão cát. Đi vào trong đại sảnh, chỗ đó vẫn còn dùng
được, còn có cả vài cái ghế dựa. Một tên tùy tùng lau ghế sạch sẽ, mời
Thần Hoàng ngồi, “Chủ nhân, chúng ta ở đây nghỉ một chút!”.
Tùy tùng cũng mở bịch nước, “Chủ nhân, xin uống nước”.
“Ừ”. Hắn nhận lấy, quét mắt nhìn thủ hạ đang nhếch nhác, “Các ngươi đừng cố, tìm một nơi nghỉ ngơi cho tốt”.
Đúng lúc này, ánh mắt hắn bắn về phía ngoài phòng, ngay khi những người kia
chưa kịp phản ứng gì hắn đã bay ra ngoài, lôi được một người từ trong
đống ngói vụn.
Trong phòng khách, ánh mắt Thần Hoàng sắc bén như
dao nhìn chằm chằm người ngồi dưới đất. Nàng ta mặc một bộ quần áo nam
cũ rách, đầu tóc rối bù, đầu cúi thật thấp, nhìn từ thân hình có thể
nhận ra đây là một nữ nhân.
Hắn lạnh giọng hỏi, “Ngươi là ai?”.
Nàng lắc đầu, không dám nói lời nào, hoặc là không muốn nói chuyện.
Thần Hoàng nhíu mày, rút kiếm ra, “Ta không có tính nhẫn nại, ngươi là ai, tại sao ở chỗ này?”.
Nàng không nhịn được nói, “Tên ta là Nhiếp Tố Tố”.
Nàng còn chưa nói xong, sắc mặt Thần Hoàng hơi cứng lại, “Ngươi nói gì?”.
Cô gái ngẩng đầu lên, khi hắn nhìn thấy gương mặt đó thì trái tim run lên
không rõ nguyên do. Nàng không tính là xinh đẹp nhưng ngũ quan rõ ràng,
trên mũi còn đính một khỏa kim cương, nhìn kỹ thì nó giống như là một
chiếc khuyên tai. Tóc dài ngắn không đều, còn có một lọn tóc màu xanh
quỷ dị.
Thần Hoàng trừng mắt, níu áo nàng, khuôn mặt xinh đẹp như bị ác ma nhập vào, tàn nhẫn, tà ác. “Ngươi nói lại lần nữa, ngươi là
ai?”.
Cô nương đó bị đau, kêu lên một tiếng, “Ngươi có biết nói
lý lẽ không? Ta đã nói với ngươi rồi, ta là Nhiếp Tố Tố, ngươi còn muốn
sao nữa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...