Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Trong khách sạn, Đức Tử và Ngân Mãn vội vàng tiến lên đón Nghi Nhân.

Đức Tử nhỏ giọng nói, “Thế chủ, thuộc hạ đã tra được Dạ Lạc Dao ………”. Hắn
cúi người rỉ tai nói với Nghi Nhân mấy câu, Nghi Nhân chau mày, không
nói gì mà đi thẳng lên lầu.

Hắn đẩy cửa phòng, ngẩn người, ngay
sau đó mặt không biến sắc đi vào, “Cảnh Vương, ngài tới chỗ ta ở không
sợ người khác nhìn thấy sao?”.

Phía trước cửa sổ, Dạ Mặc Cảnh từ
từ xoay người lại, không hề thấy hình tượng yếu đuối mà thay vào đó là
khí phách không hề giấu diếm. Dường như lúc này, Cảnh Vương đứng trước
mặt hắn không cần phải giấu diếm ẩn nấp gì nữa.

Dạ Mặc Cảnh khẽ mỉm cười, “Hình như mấy ngày nay, Thế chủ và Hàm Vương rất thân cận thì phải?”.

Nghi Nhân cũng không nói nhảm với hắn, mở miệng nói, “Cảnh Vương, ngài không cần phải nghi ngờ, ta tự biết nên phải làm như thế nào”.

“Như
vậy là tốt nhất”. Dạ Mặc Cảnh nhìn qua hắn, mặt không thay đổi nói, “Nếu như ta và ngươi đã đạt thành nhận thức chung. Vậy thì bây giờ không
phải đến lúc tỏ thành ý rồi”.

Nghi Nhân nâng đôi mắt xinh đẹp, nhìn hỏi. “Cảnh Vương có gì xin nói thẳng”.

“Bổn Vương muốn Phong Tam Nương”. Hắn nhìn thẳng vào Nghi Nhân, nõi rõ ràng
từng câu từng chữ, “Còn đại phiền toái Dạ Tàn Nguyệt, bổn vương giải
quyết giúp ngươi! Đến lúc đó, Tây Vực sẽ là của ngươi!”.

Nghi

Nhân rũ mắt xuống, “Nghe cũng không hề thiệt thòi”. Ngoài miệng thì hắn
nói như vậy, nhưng trong lòng hắn rõ hơn ai hết, động vào Phong Tam
Nương đâu chỉ đắc tội với mình Dạ Tàn Nguyệt. Dạ Vô Hàm, Dạ Dập Tuyên,
còn có Địch Cuồng của Xích Diễm bang, tất cả những người này đều sẽ
không bỏ qua cho hắn!

Dạ Mặc Cảnh cười khẽ, “Tất nhiên rồi”.

“Nhưng mà, ta có một yêu cầu!”.

“Cái gì?”.

“Sau đó, Dạ Tàn Nguyệt sẽ đưa cho ta”.

Dạ Mặc Cảnh nhíu mày, nhìn hắn, muốn tìm ra động cơ của hắn từ trên mặt
hắn, một lúc sau Dạ Mặc Cảnh gật đầu một cái, “Cứ làm như vậy đi”.

Trên đường cái, Phong Linh cũng không thèm để ý đến ánh mắt người khác nữa,
muốn lớn tiếng cười thì lớn tiếng cười, hơn nữa còn cười to hơn bất cứ
ai khác. Mặc dù đi bên cạnh Thần Hoàng mỹ mạo thì đó cũng là người của
nàng, nàng quan tâm làm gì người khác đang nghĩ gì? Sau khi nghĩ thông
rồi thì nàng cũng mặc kệ hết thảy.

“Cái nữ nhân có chồng này,
nàng có nghe lời ta nói không hả?”. Thần Hoàng xách cổ áo nàng, không sợ mình làm phiền người khác, lặp đi lặp lại, “Nàng cách xa Nghi Nhân ra
một chút, hắn đến gần nàng là vì có mục đích khác!”.

“Ta biết rõ”. Phong Linh rất sung sướng nói, “Từ lúc nhìn thấy hắn là ta đã biết ngay rồi”.

“Thật sao?”. Bởi vì hắn hiểu trí thông minh của nàng cho nên hơi nghi ngờ vấn đề này.

Phong Linh lại phân tích cho hắn nghe, “Chàng nghĩ mà xem, làm gì có người
nào lúc làm ăn ngay cả hợp đồng cũng không nhìn, cũng không quan tâm xem được lợi bao nhiêu, lập tức đóng dấu ngay được! Lại còn nói dáng dấp ta xinh đẹp mà mặt đanh như pho tượng vậy. Trên đời này trừ chàng có khẩu
vị lạ ra chắc không có người thứ hai rồi!”.

Thần Hoàng buồn cười
duỗi tay, kéo nàng đi sát lại, thân hình giống như không xương tựa sát
vào vai nàng, “Ta lại không ngờ nàng lại tự biết rõ như vậy!”.

“Làm người nếu như không tự biết cảnh giác thì cứ ngồi đó chờ bị làm thịt
thôi”. Phong Linh định đẩy tay hắn ra nhưng không thể nào đẩy ra được,
“Nhưng mà nếu như hắn đã muốn đưa bạc đến thì ta không lý nào lại từ
chối cả! Ta mặc kệ hắn có mục đích gì, nhất định là không thể không dính đến mấy vị Vương gia các ngươi, chỉ cần không phải mục đích cuối cùng
của hắn là ta thì ta lo lắng làm gì”.

“Mục tiêu cuối cùng………..”.
Thần Hoàng nói lại những lời này, cười khó lường, “Là ai thì bây giờ rất khó nói. Tên kia dường như cũng không hẳn là hướng tới Minh Tịch”.

“Dù sao thì ta phụ trách thu bạc còn phiền toái gì chàng phụ trách giải quyết!”.

“Ai, thế thì ta thua thiệt rồi”.


“Từ ngày chàng biết một nữ nhân tên là Phong Tam Nương thì chàng phải giác
ngộ được điều này rồi chứ”. Phong Linh cười ngọt ngào, vỗ vỗ gương mặt
xinh đẹp của hắn như đang an ủi chú cún nhỏ, “Chàng hiểu không?”.

Thần Hoàng cầm lấy tay nàng, đưa lên môi hôn một cái, Phong Linh đỏ mặt rút
tay ra, “Sắc du côn (sắc lang + du côn), chàng còn chiếm tiện nghi của
ta, cẩn thận ta cắt của chàng”.

Thần Hoàng ăn vạ dán trên người nàng, “Ta vất vả lắm mới trở về, chẳng lẽ như thế chưa đủ thành ý sao?”.

Phong Linh nhìn hắn, “Mấy ngày nay chàng đi đâu?”.

Thần Hoàng mị hoặc cười một tiếng, “Sao thế, nàng lo lắng cho ta phải không?”.

“Ta sợ chàng phơi thây ở nơi hoang dã”.

“Nàng chẳng dịu dàng chút nào”. Thần Hoàng đè lên vai nàng, hai người đi về
phía đại trạch, hắn chậm chậm nói, “Ở bên Tây Vực xảy ra chút chuyện, ở
đó xuất hiện một nhóm người khá lợi hại, bọn hắn đuổi giết người của ta ở khắp nơi”.

“A? Vậy mọi việc sao rồi? Đã tra được đám người kia là ai chưa?”.

Thần Hoàng lắc đầu, “Bọn hắn giống như bỗng dưng xuất hiện. Sau khi bắt được mấy người bên đối phương, tất cả bọn hắn đều cắn lưỡi tự sát, sau đó
thi thể bọn hắn tự động bùng cháy…… rất quỷ dị. Hơn nữa, dường như bọn
hắn rất quen thuộc Tây Vực, nắm được tất cả tình huống”.

Phong Linh nhíu mày, “Chẳng lẽ…. có nội gian?”.

Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, “Tốt nhất là không phải”. Hắn ngoái đầu
nhìn lại, vỗ trán nàng, “Nữ nhân, chuyện phức tạp như vậy nàng không cần phải quan tâm. Nàng an phận sống ở chỗ này, ta là tướng công của nàng,
ta nuôi nổi nàng mà”.

“Ta mới không cần đâu”. Phong Linh kêu lên
một tiếng, hả hê nói, “Bây giờ ta cũng coi như là một người làm ăn có
máu mặt trong kinh thành, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ mua lại
Minh Tịch đó, đến lúc đó ngay cả đại thái tử là chàng cũng phải nghe
ta”.


Thần Hoàng ghét sát vào mặt nàng, đá lông nheo, “Cả người ta đều là của nàng, muốn giày xéo thế nào, người ta đều tùy nàng đấy ~”.

Phong Linh xoa xoa cánh tay, quay đầu lại lườm hắn một cái, nhưng không nhịn được hỏi, “Này, chàng sẽ không có chuyện gì chứ?”.

Thần Hoàng thấy nàng hiếm khi lộ ra sự lo lắng, ôm chặt lấy vai nàng, “Ta
còn chưa chính thức cưới nàng làm sao có thể bỏ được. Ngược lại, nàng
đừng có thừa dịp ta không có mặt mà đi gặp nam nhân khác! Có nghe
không?”.

Sự bá đạo của hắn làm trong lòng Phong Linh cũng cảm
thấy ngọt ngào, nhưng ngoài miệng nàng lại nói, “Vậy cũng chưa chắc, mặc dù mục đích của Nghi Nhân công tử không thuần khiết nhưng hắn lại rất
đẹp trai, hơn nửa đối xử tốt, dịu dàng với mọi người, đâu giống như
người khác, vài ba câu nói không bao giờ rời chữ giường!”.

Thần
Hoàng tà khí nhướn mày, “Nàng đang ám chỉ ta sao? Nếu không phải ta phải đi ngay lập tức thì nói gì ta cũng phải đem nàng áp lên giường”.

Phong Linh nghe thấy hắn nói lại muốn đi, nàng vội vàng xoay người, “Sao lại vội vàng vậy? Vừa mới về đã muốn đi rồi?”.

“Còn không phải là ta trở xem nhìn nữ nhân này sao?”. Thần Hoàng gõ trán
nàng, nghiêm túc dặn dò, “Lúc ta không có ở đây, có chuyện gì nàng phải
đi tìm Tàng Tâm, có biết không?”.

“A~”. Phong Linh có vẻ không hào hứng, thất vọng viết rõ trên mặt.

Thần Hoàng cười, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói, “Ta sẽ giải quyết nhanh những phiền toái này. Nàng chờ ta”.

Phong Linh rũ mắt, gật đầu một cái, mặt đỏ bừng nói, “Đừng để mình bị thương đấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui