Sáng sớm, Nghi Nhân vừa đẩy cửa ra, đã thấy Đức Tử và Mãn Ngân đang đứng trước cửa tức giận nhìn trừng trừng về phía đối diện.
“Sao vậy?” Hắn hỏi.
Hai người chỉ về phía đối diện phòng khách. Bên đó, Huyền Phong và Phi Ưng
đang khuân đồ vào trong. Nghi Nhân nhíu mày, “Dạ Vô Hàm dọn tới?”
Đức Tử nhanh mồm nhanh miệng, “Thế chủ, rõ ràng là hắn tới theo dõi chúng ta! Ngài có muốn......”
Nghi Nhân nhìn hắn, “Trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải động não!
Chúng ta đang ở Minh Tịch, không muốn bị họa mất mạng thì an phận một
chút!”
“Tuân lệnh!”
Chờ dọn xong xuôi, Dạ Vô Hàm mới lên lầu, nhìn Nghi Nhân cười một tiếng, “Thế chủ, từ nay chúng ta là hàng xóm rồi.”
Nghi Nhân cười nhạt, thản nhiên nói, “Hàm Vương cứ nói đùa, đất này đều thuộc Dạ gia, đi tới đâu, Hàm Vương cũng là chủ!”
“Ha ha, nói cũng phải, phân rõ chủ khách là điều quan trọng nhất!” nói xong Dạ Vô Hàm thản nhiên đi xuống lầu, tiểu nhị lập tức mang bữa sáng lên.
“Thế chủ, hắn cứ đi theo chúng ta như vậy, chúng ta phải làm sao đây?”
“Hắn muốn theo, cứ để cho hắn theo!” Nghi Nhân ăn vài miếng rồi đứng dậy đi
ra ngoài, nhưng vừa đến cửa, đã thấy Dạ Vô Hàm đứng sẵn ở đó, cười nói,
“Thế chủ muốn đi ra ngoài? Ha ha, vậy thì đã đến lúc bổn vương thể hiện
bổn phận người chủ rồi!”
Huyền Phong nhanh chóng đánh xe ngựa tới, “Mời thế chủ lên xe.”
Mãn Ngân và Đức Tử vô cùng tức giận, nhưng Nghi Nhân chỉ hơi gật đầu, “Vậy làm phiền Hàm Vương!”
Trên xe, Dạ Vô Hàm và Nghi Nhân ngồi đối mặt nhau. Xe ngựa đi rất chậm, đến nỗi khiến người ta buồn ngủ.
Dạ Vô Hàm nhìn ra ngoài đường phố, “Từ năm mười ba tuổi, bổn vương đã bắt đầu mang binh đi đánh giặc.”
Nghi Nhân ngoái đầu nhìn hắn, “Ta từng nghe nói, Hàm Vương của Minh Tịch
được ca tụng là ‘Giao Long’, một vị vương gia đánh đâu thắng đó.”
“Nhưng điều bổn vương ghét nhất cũng là đánh giặc.” Dạ Vô Hàm quay đầu nhìn
Nghi Nhân, “Chiến tranh vĩnh viễn đều không kết thúc, kẻ thua, sẽ nghĩ
hết mọi cách để báo thủ. Người thắng, thì lo lắng kẻ thù sẽ ngóc đầu trở lại, luôn phải đề phòng. Cứ quẩn đi quẩn lại, không có ai là người
chiến thắng cả.”
Nghi Nhân hơi ngập ngừng, rồi nói, “Nhưng con người lại cứ làm không biết mệt.”
Dạ Vô Hàm cười khẽ, “Không sai, đây chính là tật xấu thích tranh đấu tàn
nhẫn của con người. Không phải một hai người có thể thay đổi được, cho
nên, chiến tranh sẽ mãi không thể dừng lại.”
“Hàm Vương không cảm thấy, cứ sống trong hòa bình, lý tưởng của con người sẽ trở nên trì
trệ, cuộc sống an nhàn sẽ trở thành nguyên nhân của tội phạm sao? Đến
lúc đó, ngay cả ý nghĩa của chiến tranh cũng sẽ thay đổi, không có thù
nhà nợ nước, chiến tranh sẽ chỉ là vì chiến tranh mà chiến tranh.”
“Nói như vậy, kẻ phát động chiến tranh là có ý tốt sao?”
“Ha ha, không có. Bất kỳ kẻ nào cũng không có quyền phát động chiến tranh, đó là chuyện rất hao tổn mạng người và tiền tài.”
Dạ Vô Hàm lạnh mặt, “Nếu đã biết lợi hại của nó, vậy bổn vương rất tò mò,
thế chủ cứ nhất định muốn phát động chiến tranh, vì cái gì không thể
không đánh đây?”
Nghi Nhân rũ mắt xuống, Dạ Vô Hàm cứ cho là hắn sẽ không trả lời, thì hắn đột nhiên nói, “Vì trả thù một người.”
Dạ Vô Hàm thật không ngờ lý do là như vậy. Hắn thà tin tưởng lý do mở rộng lãnh thổ gì đó, còn hơn tin vào lý do này.
“Vậy, người đó là ai?” Dạ Vô Hàm nhìn hắn chăm chú, “Nếu như bổn vương thay
thế chủ tìm được người đó, có phải thế chủ sẽ không phát động chiến
tranh nữa?”
Nghi Nhân lắc đầu, cười, “Từ trước đến giờ, chuyện
của ta, ta không muốn làm phiền người khác, nhưng, vẫn xin cảm ơn ý tốt
của Hàm Vương.” Nói xong hắn nghiêng đầu đi, rõ ràng không muốn nói về
chuyện này nữa.
Dạ Vô Hàm cũng không hỏi tiếp, nhưng trong lòng
luôn có một ý nghĩ kỳ lạ. Có lẽ, chỉ cần tìm được người đó, sẽ tránh
được chiến tranh. Bởi vì, hắn không cảm thấy ý muốn chiến tranh mãnh
liệt từ người Nghi Nhân.
Xe ngựa dừng lại, xung quanh là phố phường náo nhiệt. Đường phố rực rỡ muôn màu, mùi thơm của các món ăn vặt vô vùng hấp dẫn.
Dạ Vô Hàm đứng bên cạnh Nghi Nhân, phẩy nhẹ quạt xếp, “Đây là nơi phồn hoa nhất Dậu Đô, hoàng thượng tế trời đất, hay đám cưới của hoàng tộc đều
phải đi qua con đường này.”
“Nghe có vẻ không tệ.” Nghi Nhân thản nhiên nói, thong thả đi dạo trên đường, thỉnh thoảng nhìn xem các đồ
vật mới lạ. Dạ Vô Hàm theo sát phía sau, thỉnh thoảng hướng dẫn này nọ.
Huyền Phong, Phi Ưng, Đức Tử và Mãn Ngân cũng rất ăn ý đi cách hai người không xa, chỉ cần có chuyện sẽ lập tức ra tay.
Nghi Nhân và Dạ
Vô Hàm đều có bề ngoài xuất sắc, nên hấp dẫn ánh mắt không ít người.
Nhất là Nghi Nhân, môi hồng rắng trắng, vẻ đẹp trung tính.
Hình
như Nghi Nhân thấy chuyện gì đó thú vị, nên chen vào đám người, Dạ Vô
Hàm vội vàng theo sau. Thì ra là biểu diễn xiếc vào ảo thuật rất đặc
sắc. Nghi Nhân mở to mắt, nhìn rất chăm chú. Dạ Vô Hàm cảnh giác nhìn
xung quanh một vòng theo thói quen, xác nhận không có nguy hiểm mới xem
biểu diễn.
Vào lúc này, một nam nhân trung niên đang cố sức chen
vào bên này, vốn đã chật chội, hắn vừa vào liền lập tức khiến mọi người
bất mãn, nhưng hắn vẫn liều mạng đẩy đẩy người bên cạnh, đến khi chừa ra một chỗ cho mình mới chịu.
Dạ Vô Hàm thoáng nhìn, theo trực giác nhận định tên này là ăn trộm, nhưng khi hắn thấy tên này dần dần đưa
tay lại gần mông của Nghi Nhân, liền nhíu chặt mày. Nghi Nhân đang xem
diễn rất chăm chú nên không phát hiện.
Nụ cười xấu xa xuất hiện
trên mặt Dạ Vô Hàm, hay cho một thế chủ thanh cao, tự cho mình là siêu
phàm. Dạ Vô Hàm tiếp tục quay đầu xem xiếc, làm như không thấy, còn vỗ
tay khen hay.
Tên nam nhân trung niên kia thấy không ai để ý, lớn gan hơn, bàn tay từ từ đè vào......
Nghi Nhân bỗng chốc nhíu mày, từ từ quay đầu lại, tên kia tuyệt không sợ,
hung hăng trừng mắt, nhỏ giọng cảnh cáo, “Không được phép kêu! Nếu không lão tử rạch nát gương mặt xinh đẹp của ngươi!” Nói xong, kề một con dao nhỏ vào hông Nghi Nhân.
Dạ Vô Hàm nghe vậy, chỉ nở nụ cười, một bộ xem kịch vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...