Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Hàm Vương phủ có vẻ an tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm người ta cảm thấy bị đè nén. Kể từ khi mẹ
con Phong Linh rời khỏi phủ thì bây giờ càng bộc phát rõ ràng. Dạ Vô Hàm đi tới thư phòng, vừa định đẩy cửa ra thì tay cứng lại. Sau lưng, Phi
Ưng và Huyền Phong cũng đánh hơi được việc không tầm thường, lặng lẽ rút kiếm ra.

Dạ Vô Hàm vung tay. “Các ngươi ra ngoài kia canh phòng”.

Sau đó hắn không do dự đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, Thần Hoàng đang đứng bên tường, ngẩng đầu thưởng thức một bức họa bên tường.

“Vẽ không sai, ngay cả thần vận độc nhất vô nhị chỉ có trên người nàng cũng vẽ ra được, thật là không đơn giản”.

Dạ Vô Hàm không nói nhảm với hắn, trực tiếp hỏi. “Ngươi đến nơi này của ta rốt cuộc là có chuyện gì?”.

Thần Hoàng xoay người, tà mâu khẽ nhếch. “Vương huynh thân ái chỉ lớn hơn ta ba ngày, hoàng đệ tới cửa bái phỏng có gì không đúng sao?”.

Dạ
Vô Hàm rũ mắt xuống, che giấu đôi mắt bị sương bao phủ. “Giữa ngươi và
ta thì đừng có dối trá khách sáo như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?”.

“Ha ha”. Thần Hoàng cũng không tức, ngồi xuống đối diện hỏi. “Đến đây là ngay cả một ly trà cũng không cho, ngươi keo quá rồi!”.

“Đi cửa thì cho, leo cửa sổ vào thì không có đâu”.

“Xì ~”. Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía bức tranh. “Nếu là ta vẽ cũng không vẽ được đẹp như ngươi”.

Dạ Vô Hàm nhấp môi dưới. “Đưa đề tài kéo lên trên người nàng, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”.


Thần Hoàng ngoái đầu nhìn lại, tỉnh táo cương quyết và cuồng vọng. “Nữ nhân
kia rất nhát gan, không kiên cường, sợ gánh trách nhiệm, mặc kệ là nàng
thiếu khoản nợ gì, tình cũng được, đều có ta thay nàng trả!”.

Sương mù trong mắt dần dần tan, mặc cho người phí sức cũng không nhìn được
trong đó có gì. Có lẽ là vết thương đầm máu hoặc có lẽ là hoảng loạn sau cảnh thái bình giả tạo.

“Đừng có nói nàng thành vật sở hữu của ngươi, là tình hay là khoản nợ đều là việc của ta với nàng”.

Thần Hoàng cười một tiếng, tiến tới nháy mắt câu hồn, hấp dẫn khiêu cằm hắn. “Ha ha, rất xin lỗi, bắt đầu từ bây giờ, đây chính là việc của ta và
ngươi rồi”.

Dạ Vô Hàm chán ghét đẩy tay hắn ra, dùng sức lau cằm. “Sao thế? Ngươi muốn ăn thịt thường à?”.

Thần Hoàng cố làm ra vẻ trầm ngâm, sau đó xấu hổ nhìn hắn, cắn cắn môi. “Nếu như miễn cưỡng tới thì ta cũng không có biện pháp”.

Dạ Vô Hàm hít sâu một hơi, đôi tay nắm chặt thành quyền, mơ hồ run rẩy. “Ngươi đừng ép ta ra tay!”.

Thần Hoàng lắc đầu, hờn dỗi một tiếng. “Chả vui gì cả”.

Vốn là một đoại hội thoại lúng túng, thậm chí có thể còn giương cung bạt
kiếm, vậy mà lại thành một hồi nháo kịch. Để cho hắn xác minh tâm ý của
mình, Thần Hoàng không đùa nữa, lười biếng nói. “Nghi Nhân tới ngươi
biết chưa?”.

Dạ Vô Hàm liếc mắt qua nhìn hắn, nhàn nhạt nói. “Ta đã sớm sai người theo dõi”.

“Cảnh Vương thúc làm như vậy, đúng là có ý được ăn cả ngã về không. Lần này
mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó đấy”. Thần Hoàng lại hỏi. “Mật
đạo ở hoàng cung ngươi đã tra được cứ điểm của mặt quỷ tăng chưa?”.

Dạ Vô Hàm lắc đầu. “Nếu như ta là Cảnh Vương thúc thì ta tuyệt đối sẽ không tái sử dụng căn cứ đó nữa”.

Thần Hoàng bày tỏ tán thành, lại hỏi. “Việc đó tiến hành đến đâu rồi?”.

“Cần có thời gian”. Dạ Vô Hàm nói bốn chữ ngắn gọn, Thần Hoàng cũng hiểu
được. “Nói như vậy, trước khi kế hoạch kia thành công thì phiền toái lớn nhất của chúng ta không phải là Cảnh Vương thúc mà là Nghi Nhân”.

“Đây chính là dụng ý của Cảnh Vương thúc, dùng Nghi Nhân đánh lạc hướng sự
chú ý của chúng ta! Mượn binh lực của hắn, thắng được giang sơn thì tốt, ngộ nhỡ thua thì đại phiền toái này cũng để lại cho chúng ta dọn!”.

“Chậc chậc chậc, đúng là lão hồ ly!”. Đôi mắt Thần Hoàng khẽ biến, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn. “Nghi Nhân chỉ đem mười người mà cũng dám bước vào kinh thành, căn bản là hắn không hề sợ hãi. Đại quân của hắn đang đợi
bên ngoài Minh Tịch, nếu chúng ta động đến hắn, đại quân sẽ lập tức tiến tới gần. Ngoại phiên đều là người không sợ chết, giữ Nghi Nhân làm con
tin cũng vô dụng, cho dù là giết hắn rồi thì người ta vẫn quyết tiến
đánh”.

Dạ Vô Hàm tiếp lời. “Vậy nên chúng ta chỉ có thể âm thầm

tiến hành, trước tiên giải quyết Cảnh Vương thúc, người đã tạo ra cái
phiền toái này”.

Đột nhiên Thần Hoàng nói. “Ta nghe nói, Nghi
Nhân không gần nữ sắc, đã hai mươi mà ngay cả một phi tử cũng không có.
Rất có thể hắn ưa thích nam sắc!”.

Chân mày Dạ Vô Hàm run rẩy vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói. “Cho nên?”.

“Ha ha, Hàm Vương điện hạ là mỹ vương gia nổi danh ở Minh Tịch chúng ta, vì an nguy của Minh Tịch, Hàm Vương hy sinh một chút cũng không quá đáng
đâu nhỉ?”.

Dạ Vô Hàm cười lạnh. “Hình như thái tử sai rồi, bàn về sắc đẹp thì người nào mà chẳng biết thái tử có vẻ đẹp như nữ nhân,
chuyện đó không ai thích hợp hơn thái tử rồi”.

“Hàm Vương đừng khiêm nhường quá! Nhất định hắn sẽ thích Hàm Vương anh hùng!”.

“Chưa chắc, biết đâu lại thích thái tử ẻo lả”.

Đừng bên ngoài, Huyền Phong và Phi Ưng nghe cũng cảm thấy ngu người, thái tử luôn như thế, lời nói có chút điên khùng không nói nhưng Hàm Vương điện hạ thì sao? Người ưu nhã mê người, tác phong nhanh nhẹn, tại sao hôm
nay cũng như thế?

Đúng lúc này quảng gia đi tới, nhìn hai người, nghi ngờ hỏi. “Tại sao sắc mặt của hai người lại khó nhìn vậy?”.

Huyền Phong nói: “A, không có việc gì không có việc gì, quản gia, ông có việc gì không?”.

Quản gia lập tức vui mừng nói. “Tam Nương sai Vấn Xuân đưa một phong thư
đến, nhìn có vẻ như là muốn hẹn với Vương gia nhà chúng ta”.

“Tin?”. Phi Ưng vội lấy, hai mắt Huyền Phong lại sáng lên. “Vấn Xuân tới sao?”.

“Ừ, vẫn còn chờ bên ngoài đấy”.

“A, ta đi!”. Chớp mắt đã không thấy bóng dáng Huyền Phong đâu. Phi Ưng đến

trước cửa cung kinh nói. “Vương gia, Tam Nương phái người đưa thư tới
đây”.

Một câu nói, trong phòng nhất thời an tĩnh lại.

Mặt Thần Hoàng cứng lại sau đó văn vẹo. Nàng ấy lại dám dấu hắn viết thư?

Dạ Vô Hàm nghiêng mắt nhìn vẻ mặt của hắn, cười cười. “Tam Nương cũng thật là, muốn nói gì cứ gặp mặt nói thẳng lại còn viết thư nữa”.

Ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa, cao giọng nói. “Mang vào đây”.

“Vâng”.

Sau khi đưa thư xong, Phi Ưng lui ra ngoài.

Thần Hoàng nhìn hắn nhận thư, mở thư, mắt cứ ngó nghiêng qua bên đó.

Dạ Vô Hàm liếc qua hắn, mỉm cười, quơ quơ bức thư trong tay. “Muốn xem một chút không?”.

Thần Hoàng cười nhạo một tiếng, “Ta đâu có hiếm lạ, nếu ta muốn thì ta bảo nàng viết cho ta là được”.

Dạ Vô Hàm không lên tiếng, cố ý phất thư ra, giơ lên nhìn. Thần Hoàng cúi
mắt, ảo não đứng dậy. “Ngươi cứ ở đây xem đi, ta về nhìn người thật”.

Nói xong hắn sập cửa đi ra ngoài. Quản gia đứng ngoài giật mình, thái tử đến đây lúc nào?

Nụ cười Dạ Vô Hàm thu lại, để bức thư xuống....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui