“Lạc Dao, thân thể có
khá hơn chút nào không?”. Dạ Mặc Cảnh mỉm cười ngồi bên giường, nhìn nữ
nhân tuyệt mỹ mang sắc mặt tái nhợt đang nằm ở đó, ân cần hỏi.
Dạ Lạc Dao không đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng nói. “Đa tạ Vương thúc nhớ đến, đã lâu rồi không còn gì đáng ngại”.
“Ừ, không có việc gì là tốt”. Dạ Mặc Cảnh tĩnh lặng hồi lâu, nói. “Ngươi có nói, về chuyện của thái tử………”.
“Cảnh vương thúc yên tâm, chuyện mà ta đã đồng ý với thúc thì ta tuyệt đối sẽ không đổi ý. Chỉ cần thúc diệt trừ Phong Tam Nương giúp ta, ta sẽ lập
tức nói nhược điểm của thái tử cho thúc biết! Đến lúc đó thúc muốn đánh
bại hắn là chuyện dễ dàng rồi. Nhưng mà đừng quên thúc đã cam kết, tuyệt đối sẽ không giết hắn!”.
Dạ Mặc Cảnh đưa mắt nhìn nàng ta.
“Ngươi thật sự có thể nhẫn tâm làm như thế?”. Tình cảm của nàng với Dạ
Tàn Nguyệt, hắn biết rõ, không thể ngoại trừ trường hợp đây là một cái
bẫy. Nhưng mà hắn nhớ tới bộ dạng lúc nàng ta xuất hiện trước mặt hắn,
cái ánh mắt tuyệt vọng đó không phải là giả vờ.
Dạ Lạc Dao chuyển tầm mắt, không biết suy nghĩ đã bay về nơi nào, ánh mắt mê võng, làm
cho người ta nhìn thấy mà đau lòng. “Nguyệt…. hắn đã phảm vào một sai
lầm nho nhỏ, hắn nhất thời không nhìn rõ tình cảm của mình, ta chỉ đang
cải chính lại cho hắn biết, giúp hắn làm một quyết định chính xác mà
thôi. Cho dù hắn chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ cần hắn vẫn còn là Nguyệt thì ta vẫn sẽ yêu hắn!”.
Một tia kinh ngạc lóe lên, Dạ Mặc Cảnh
mỉm cười gật đầu. “Được, Lạc Dao, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, rồi ta sẽ sai người đưa ngươi hồi cung”.
Ánh mắt Dạ Lạc Dao vẫn mơ hồ không có phản ứng.
Dạ Mặc Cảnh đứng dậy đi ra ngoài, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười. Quả
nhiên không thể đắc tội với nữ nhân, một khi họ hung ác nhẫn tâm thì
không hề thua nam nhân. Nhất là Dạ Tàn Nguyệt là người si tình, chỉ cần
có Phong Tam Nương ở đây thì hắn sẽ vẫn nằm trong tay nữ nhân.
Trời còn chưa sáng, Pháp Hạ đã gõ cửa phòng Phong Linh.
Bảo Bảo nằm bên cạnh nương, đầu nhỏ chui vào trong chăn, Phong Linh muốn
học nó nhưng nàng lại quá béo nên không thể trốn cuối cùng đành phải
ngoan ngoãn đi theo Pháp Hạ ra ngoài.
“Tam Nương, ta đã nghiên cứu một phương pháp mới, thử một chút xem nó có thể giúp ngươi gầy nhanh chóng hay không!”.
“Dù sao chúng ta cũng ở đây, mặc kệ ngươi giày vò kiểu gì, để lại mạng nhỏ
cho ta là được rồi!”. Phong Linh hất đầu, nhắm mắt. “Đến đây đi!”.
Đúng lúc này một giọng nói không vui chen vào. “Nàng không được giảm nữa!”.
Thần Hoàng xuất hiện, khuôn mặt anh khi hiện vẻ bá đạo. Hắn đi tới, hai tay
vỗ vỗ gò má Phong Linh, sau đó ốp mặt nàng, nhìn chằm chằm cái miệng của nàng, đau lòng nói. “Về sau không cho phép nàng không ăn cơm, mới dừng
lại không ăn vài bữa, nhìn xem nàng đã gầy thành cái dạng gì rồi?”.
Phong Linh hoàn toàn bị mỡ làm hỗn loạn rồi.
Bình thuốc Pháp Hạ cầm trong tay rơi xuống đất, hắn rút thật xa nhanh như
chớp. Hắn cố trấn định, ôn hòa hỏi. “Công tử, gần đây mắt có cảm thấy
khó chịu hay không? Ví dụ như nhìn không rõ hoặc nhìn các vật đều biến
dạng?”.
Thần Hoàng lườm hắn một cái. “Chuyện ta giao phó cho ngươi, ngươi đã làm xong chưa?”.
Pháp Hạ bất mãn bẹt bẹt miệng. “Cảnh Vương thông minh thế nào, muốn lừa gạt hắn đâu có dễ dàng”.
Thần Hoàng cười gằn một tiếng, buông Phong Linh ra, đi tới đánh một chưởng
vào ngực Pháp Hạ, Pháp Hạ nôn một ngụm máu tươi, té xuống đất.
Phong Linh giật mình đẩy Thần Hoàng ra, chạy nhanh qua đỡ Pháp Hạ. “Pháp Hạ,
ngươi làm sao vậy?”. Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thần Hoàng. “Chàng
điên rồi? Tại sao đột nhiên lại ra tay với Pháp Hạ?”.
Thần Hoàng nhún vai. “Không dùng khổ nhục kế thì lão hồ ly kia sẽ không tin”.
Pháp Hạ lau vệt máu bên méo, bất đắc dĩ nhìn hắn, đúng là muốn dùng khổ nhục kế sao, còn không phải là do hắn ở bên cạnh Tam Nương nên mới bị vậy?
Sức ghen của người đàn ông này quá lớn rồi.
Bởi vì Pháp Hạ bị
thương, Phong Linh tức giận trở về phòng, quyết định không nói chuyện
với côn đồ nữa. Nhưng Thần Hoàng lại không nhìn thấy, trực tiếp đi theo nàng, hắn giống như keo dán, dán lên người nàng. “Tam Nương, hôm qua
không được ngủ chung với nàng nên ta bị mất ngủ”.
Phong Linh liếc hắn một cái, nghiêng đầu qua một bên.
Thần Hoàng ôm nàng cố định trước ngực, bàn tay bắt đầu làm loạn trên
người nàng, Phong Linh không nhịn được nữa, tức giận hỏi. “Này, đang yên đang lành sao tự nhiên chàng lại đánh Pháp Hạ?”.
Nhìn nàng, Thần Hoàng biết nếu hắn không giải thích thì sẽ ảnh hưởng đến “tính phúc” tối nay.
Hắn nghiêm chỉnh mở miệng giải thích. “Một mặt quỷ tăng có thể trong một
thân phận ẩn núp vài năm, nếu như ra ánh sáng, hoặc bị giết hoặc tự sát. Pháp Hạ lựa chọn đứng bên chúng ta sớm muộn cũng bị rước họa sát thân
bởi vì căn bản chúng ta không biết ai sẽ là mặt quỷ tăng bên cạnh chúng
ta! Nếu như vậy không bằng để hắn tiếp tục làm quỷ mặt tăng, nhưng mà
không phải là người của Cảnh Vương thúc mà là của chúng ta!”.
“Không thể nào!”, Phong Linh vội vàng phủ nhận. “Người bên cạnh ta tuyệt đối không có mặt quỷ tăng!”.
“Pháp Hạ thì sao? Bắt đầu nàng có thể nghĩ là hắn sao?”.
Phong Linh im lặng.
“Nữ nhân, nhớ lấy, càng người không thể thì càng có thể là mặt quỷ tăng!”.
Đột nhiên Phong Linh nhìn hắn, ánh măt quỷ dị làm người ta cả người sợ
hãi. Thần Hoàng nhìn là biết nàng đang nghĩ gì, hắn cốc một cái lên đầu nàng. “Nàng nghĩ gì thế! Nếu ta là mặt quỷ tăng thì thiên hạ này đã sớm vào túi của Cảnh Vương thúc rồi!”.
Phong Linh nói lại. “Không phải là chàng đã nói, càng người không thể là càng có thể sao?”.
Thần Hoàng thấy vậy thì nháy mắt. “Nói vậy thì trong lòng nàng ta là
người không có khả năng tổn thương đến nàng nhất đúng không?”.
Nàng trợn mắt nhìn hắn. “Thái tử điện hạ, người đúng là có thể dát vàng lên
mặt mình nữa, ta nói như thế lúc nào hả? Có sự liên tưởng là tốt nhưng
quá phong phú thì không nên”.
Đột nhiên hắn nhéo mặt nàng, kéo kéo. “Nàng cứ ăn ở hai lòng nữa đi, ta sẽ càng yêu nàng hơn nha”.
“Buông tay, đau qua!”.
“Không thả, trừ phi nàng gọi một tiếng tướng công ta nghe”.
“Không gọi!”.
“Gọi đi, nàng gọi một tiếng tướng công, ta mua cho nàng một con vịt quay”.
“.............”.
Hai người giằng co, đứa nhỏ trên giường rất bình tĩnh. “Người ta còn đang
ngủ! Con nhờ hai người đi ra chỗ khác liếc mắt đưa tình được không?”.
Bảo Bảo lộ cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, khinh bỉ nhìn hai người. “Cả hai
người cộng lại cũng 50 tuổi rồi mà còn giống đứa nhỏ tranh nhau thế!”.
Phong Linh giống như bị trứng gà nhét vào miệng, bị con trai nói không nói
được câu nào. Thần Hoàng nhíu mày, vuốt cái cằm, nắm chặt tay nàng nói. “Nàng nói đúng, sau này tuyệt đối không cho tiểu tử này lấy vợ!”.
Bảo Bảo liếc mắt, coi như nó đã nhận ra, chỉ cần là người đến gần nương nó thì trí thông minh đều có khuynh hướng giảm xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...