Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Phong Linh đẩy hắn ra. “Ai muốn ngủ với ngươi?”.

Thần Hoàng xách cổ áo nàng, kéo nàng tới giường, sau đó cứng rắn đè nàng
xuống, ôm hông nàng, hắn thì nằm xuống bên ngoài, nhắm mắt lại. “Cảnh
cáo nàng không được lộn xộn. Bây giờ, ngủ đi”.

“Dạ Tàn Nguyệt, ngươi là sói à?”.

“Ha ha, nếu như nàng là dê”.

“Ngươi…….”.

Vốn là chiếc giường đủ cho hai người ngủ bây giờ lại rất chật, Phong Linh
chỉ cần động một cái là dính sát vào người hắn, nàng lại liều mạng muốn
ngồi dậy, cọ rồi lại cọ, bỗng nhiên nàng cứng đờ người, hai mắt trợn
thật lớn.

“Dạ Tàn Nguyệt………….”.

“Hả?”.

“Cái gì đang chống vào người ta?”.

“Ha ha”. Hắn cười. “Nàng đoán thử xem?”.

Phong Linh nổi giận. “Bây giờ lập tức cách xa ta 3cm! Nếu không thì ta sẽ cắt nó!”.

Thần Hoàng cưng chiều nhéo thịt ở eo nàng, càng vòng chặt cánh tay đang ôm
nàng, mập mờ thổi khí vào tai nàng. “Ta đã cảnh cáo nàng, đừng có lộn
xộn! Hậu quả của việc đó ta không phụ trách ~”.


“Ngươi….. là đồng tình với ta sao?”.

Hắn buồn cười xoay người nàng, ánh mắt liếc về phía bụng dưới của mình. “Có một số việc chỉ đồng tình không thì không làm được”. Ngay sau đó hắn
lại kề sát mấy phần, đôi môi đỏ mọng cách mặt nàng chỉ vài cen ti mét.
“Nhất định nàng không biết, cho dù nàng biến thành dạng gì thì nàng đều
có bản lĩnh làm ta nổi điên. Chỉ cần động vào nàng thì cái gì tự chủ đều biến mất, ngay cả hiện tại………..”.

“Ực”. Phong Linh nuốt một ngụm nước bọt, nhịp tim bỗng tăng lên. Lời nói nóng bỏng như vậy, được nói
ra từ trong miệng hắn, nàng lại không hề cảm thấy ghê tởm mà ngược lại
sẽ làm thấy….. hài hòa?

Quả nhiên, không phải ai cũng có tư cách tà ác.

Hắn nhẹ nàng nâng cằm nàng lên, nhìn chằm chằm vào nàng, khẽ nhếch môi nở
nụ cười câu hồn, “Ta cũng rất tò mò không biết tại sao khẩu vị của ta
lại nặng như vậy, không thể làm gì khác hơn là ăn nàng một ngụm……….”.

Môi của hắn di chuyển xuống, cuối cùng hắn hôn lên môi nàng.

Đầu Phong Linh trống rỗng, nặng lực suy nghĩ về số 0, nàng chỉ có thể trợn
to mắt nhìn ngũ quan hoàn mỹ như được điêu khắc của hắn, từng sợi lông
mi mảnh, nàng nhìn kỹ chợt giật nảy mình, càng nhìn càng đẹp chết
người.

Nụ hôn của hắn càng lúc càng sâu hơn, nàng cảm nhận được
nhiệt tình của hắn và cả cánh môi đang không ngừng cọ sát, nàng lè lưỡi
nhẹ nhàng liếm một cái. Thoáng chốc, cái gì lý trí, cái gì tự chế của
hắn đều cam bái hạ phong trước mặt nàng. Thần Hoàng lật người, một tay
giữ ót nàng, một tay đưa lên bộ ngực của nàng, bàn tay không do dự cầm
vào nơi mềm mại. Môi lưỡi càng trêu đùa nàng.

Phong Linh không
thể không thừa nhận kỹ thuật hôn của hắn rất cao. Một cảm giác trống
không trước nay chưa có đánh úp về phía nàng, nàng muốn vứt bỏ mọi tạp
niệm, muốn quên đi mình là ai, quên đi hắn là ai, chỉ đơn thuần cảm nhận sự nguyên thủy giữa nam và nữ.

Cái ý niệm này rất đáng sợ, một khi đã tạo thành thì giống như lũ lụt thú dữ, không cách nào kiềm chế được.

Cho đến giờ phút này nàng mới giật mình nhận ra nàng khát vọng và mê luyến
người đàn ông này sâu đến cỡ nào. Tình cảm đè nén đã không thể không
thông qua loại phương thức này để thổ lộ. Lòng của nàng có thể lừa mình
dối người nhưng thân thể nàng hiểu được và nói cho nàng biết, nàng muốn
người đàn ông này! Có ước muốn mãnh liệt như hắn vào lúc này.

Nếu như đây là sa đọa thì như vậy, cả đêm ở đây, nàng tình nguyện bị che mờ cặp mắt……

Thần Hoàng chỉ cần hai, ba động tác đã có thể bỏ y phục của hai người, đè
lên cơ thể mềm nhũn của nàng, không nói gì. Nụ hôn của hắn nóng bỏng,
triền miên. Hai tay càng chuyển động nhanh trên người nàng, tìm kiếm chỗ mẫn cảm của nàng. Mặc dù chỗ đó đã bốc hỏa nhưng hắn cũng không vội
vàng công thanh đoạt đất mà kiên nhẫn hướng dẫn nàng.


“Đợi chút……..”. Phong Linh mở cặp mắt mờ sương, lo lắng nói. “Thương thế của chàng…….”.

“Lúc này ai còn quan tâm vết thương ấy”. Thần Hoàng đẩy hai chân nàng ra, cả người đè lên, lửa nóng chống đỡ nơi mềm mại. Phong Linh đỏ mặt đến nỗi
có thể rỉ ra máu, cắn môi. “Chàng……..”.

“Suỵt…….”. Thần Hoàng cúi người, hôn lên nụ hồng đỏ tươi trên ngực nàng. “Lúc này, tốt nhất không nên nói gì”.

“Ưm….”. Phong Linh ngâm lên một tiếng, hắn hài lòng cười. “Ta rất thích nghe âm thanh này của nàng”.

Phong Linh hận không thể tìm cái động để chui vào, trừng mắt nhìn hắn. “Sắc lang!”.

Thần Hoàng nhướn mày. “Được, gia sẽ sắc cho nàng xem!”.

Tay của hắn từ từ trượt xuống, đi tới địa phương mắc cỡ nhất của nàng, nhẹ
nhàng trêu chọc mấy cái, Phong Linh lập tức sợ hãi muốn đẩy hắn ra.
“Chàng chàng chàng chàng ——”.

Thần Hoàng không cho nàng cơ hội
lùi bước, bỗng chốc hôn lên nàng, nuốt hết những lời kháng nghị của
nàng. Động tác trên tay không dừng lại, từng chút từng chút, dịu dàng mà vẫn cường hãn.

Trong cơ thể bỗng dâng lên một cỗ khác lạ, càng
ngày càng mãnh liệt, giống như, cần có một cái gì đó bổ khuyết sự trống
rỗng của nàng. Đang lúc nàng muốn có được nhiều hơn thì hắn lại tà ác
dừng động tác lại, đôi mắt vui vẻ nhìn vẻ mặt không hiểu của nàng, hắn
xấu xa cười một tiếng, cúi xuống nói câu gì đó bên tai nàng. Mặt Phong
Linh đỏ lên. “Chàng….. biến thái!”.

Thần Hoàng lơ đễnh, chống
người lên, khuôn mặt dễ nhìn, nhìn thẳng vào nàng. “Đối với nữ nhân mình thích, như vậy không gọi là biến thái”. Nói xong, hắn không chần chờ
nghiêng thân mình, lại hôn lên môi nàng lúc nàng hét chói tai.

Có lẽ đã đè nén quá lâu nên khi tiến vào trong nàng, hắn không khống chế
mình. Hắn cường hãn đụng chạm nàng, tiết tấu không hề thả chậm, Phong
Linh cắn chặt môi, mới đầu nàng không thích ứng được, sau đó dần dần
theo tiết tấu của hắn.


“A…….. Ưm……..”.

Âm thanh của nàng
giống như chất xúc tác khiến Thần Hoàng không giữ được. “Đáng chết!”.
Hắn đột nhiên tăng nhanh tiết tấu, không để ý vết thương trên lưng đã bị hở, đưa Phong Linh lên mây……….

Những tiếng ồn ào trên thế giới giống như ngừng lại tại giờ phút này.

Nhìn lưng hắn rỉ cả máu ra băng gạc, Phong Linh lúng túng ngồi dậy. “Ta… ta thay thuốc cho chàng”.

Thần Hoàng lười biếng nằm trên giường, trên người chỉ có cái chăn che trên
mông một chút, tư thế rất chọc người, hình ảnh đó đánh thẳng vào mắt
nàng. Phong Linh không dám nhìn hắn, sau khi lấy thuốc, đỏ mặt xử lý vết thương cho hắn.

“Tam Nương”. Đột nhiên hắn mở miệng.

Động tác của Phong Linh hơi chậm lại, vì che giấu sự hốt hoảng của mình, nàng vội vàng cúi đầu. “……. Hả?”.

Hắn đưa tay ra nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt tròn phúng phính của nàng, cười một tiếng. “Ta sẽ kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ nàng nhìn rõ trái tim
mình”.

Phong Linh xúc động nhìn hắn, trái tim lặng lẽ nảy sinh
một chút cảm động còn chưa kịp tiêu hóa thì đã bị câu sau của hắn dập
tắt.

“Ngay lúc này, không cho phép nàng rời khỏi tầm mắt của ta
nửa bước!”. Hắn cười một tiếng, đẹp đến nỗi ng ta hoa mắt, hai mắt đột
nhiên sáng lên, vui vẻ nói. “Chúng ta ngủ thôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui