“Ánh mắt của gia thật tốt, Tàng Tâm vừa tới nơi này không lâu ngài đã biết tên nàng ấy?”. Mặt mũi tú bà hớn hở: “Nhưng mà hôm nay Tàng Tâm đã có khách đặt rồi, không thì ta chọn cho gia một cô nương nhé?”.
“Khách?”. Dạ Vô Hàm nhíu mày, nhìn qua Phi Ưng. Người phía sau gật đầu phi ra ngoài.
“Ha ha, là dạng khách như thế nào?”. Hắn tiện tay móc ra mấy tờ ngân phiếu, không thèm nhìn mà ném luôn cho tú bà.
(Ốc: đồ thừa tiền, ít ra cũng phải đếm rồi để lại 1 ít cho editor là ta đang ngồi hóng chuyện của anh chứ)
Tú bà trợn to hai mắt nhìn số lượng ngân phiếu trên tay, mặt mày tươi như hoa: “Mặc kệ là khách nhân nào cũng không thể so với gia được, để ta lên nói Tàng Tâm chuẩn bị một chút”. Nói xong chuẩn bị lên lầu thì Dạ Vô Hàm “Bốp” gấp quạt lại, đưa tay ngăn tú bà: “Không cần, ta sẽ tự lên”.
Tú bà sửng sốt, bà chưa bao giờ gặp vị khách nào nóng lòng như vậy.
Ánh mắt Dạ Vô Hàm dần dần lạnh lùng, đưa tay đẩy nhẹ cửa phòng.
Bên trong gian phòng, một cô gái mặc áo đỏ ngồi bên cạnh cây đàn cầm, thản nhiên khảy đàn. Mái tóc dài đen nhánh tùy ý tản ra, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ không tìm ra tỳ vết nào. Một đôi mắt câu hồn hơi khép như đang trong mộng. Toàn thân tản ra hơi thở lười biếng quỷ dị, lơ đãng giơ tay nhấc chân cũng có thể làm nam nhân động tâm.
Dạ Vô Hàm mím môi, từ từ đi vào, ánh mắt nhìn vào hai ly trà, nhíu mày lại.
“Hàm Vương đại gia, thứ tội cho Tàng Tâm không tiếp đón từ xa”. Tàng Tâm vẫn không ngừng tay, lười biếng nói.
Dạ Vô Hàm nhếch môi cười đi đến bên cạnh nàng, vỗ nhẹ lên vai: “Dập Tuyên đã tới đây sao?”.
“Hôm qua Tuyên Vương đã tới đây, rất khéo là câu đầu tiên ngài ấy nói cũng là vấn đề ngài hỏi tiểu nữ”.
“Hả?”. Dạ Vô Hàm bỗng nhiên hứng thú hỏi: “Vậy ngươi trả lời như thế nào?”.
“Ta nói”. Tàng Tâm nâng mắt lên: “Ngày mai Hàm Vương nhất định sẽ đến”.
“Ha ha........”. Dạ Vô Hàm cười lắc đầu: “Hắn tin ngươi sao?”.
Tàng Tâm nhún nhún vai: “Giống như ngài bây giờ, vui vẻ cười to”.
Nàng đứng lên, thân thể mềm mại không xương dán chặt lên người hắn, hai tay mờ ám dò xét trên người hắn: “Tuyên Vương vẫn đang đi tìm Niếp Tố Tố, ngài ấy vẫn tin tưởng rằng chỉ cần tìm được nàng ta, lấy trái tim của nàng làm thuốc chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu nương nương thì Hoàng thượng sẽ tuân thủ cam kết lập ngài ấy làm thái tử”.
Dạ Vô Hàm nhếch môi, mỉm cười thản nhiên: “Xem ra Dập Tuyên rất để ý đến chuyện này”.
Tàng Tâm nhướn một bên mày, mắt sáng như tơ: “Dù sao đi nữa Niếp Tố Tố cũng là Vương phi trên danh nghĩa của ngài, ngài không thể để Tuyên Vương cướp được nàng, giành được ngôi vị Thái tử”.
Đột nhiên Dạ Vô Hàm nắm lấy cằm nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng: “Việc nhà của bổn vương còn chưa đến lượt ngươi nói xía vào”. Nói xong hất tay, lạnh lùng mở miệng: “Cảnh Vương có động tĩnh gì không?”.
Tàng Tâm vuốt vuốt khuôn mặt, tư thái lười biếng: “Hàm Vương, ngài cũng biết vị Vương thúc này của ngài lòng nghi ngờ rất nặng, không dễ dàng tin tưởng người khác, ông ấy không dễ đối phó như vậy? Ông ấy tới Vân Duyệt lâu ba lần, ngoại trừ nghe hát ra cũng không làm gì khác. Trước tiên tiểu nữ phải phá được sự phòng bị của ông ấy đã”.
Dạ Vô Hàm không nghi ngờ điểm này, hắn từ từ xoay người: “Ngươi nhớ chỉ cần hoàn thành việc của mình thôi”.
Nàng cúi người: “Dạ, Tàng Tâm nhớ kĩ”.
Ánh mắt lại liếc qua hai ly trà trên bàn, không nói câu nào rời khỏi phòng.
Ra cửa, Phi Ưng tiến lên.
“Sao rồi?”. Hắn vừa đi vừa hỏi.
Phi Ưng lắc đầu một cái.
Dạ Vô Hàm hừ lạnh một tiếng: “Hắn bị chúng ta bắt dễ dàng như thế thì đã không phải là Thần Hoàng rồi”.
Hai người vừa ra khỏi cửa kỹ viện, có một thị vệ áo đen nhảy từ trên tường xuống, quỳ một chân trên đất, bẩm: “Hàm Vương, hai mẹ con Phong Tam Nương bị người của Xích Diễm bang bắt đi rồi”.
Dạ Vô Hàm ngẩn ra, vẻ mặt trở nên âm u tàn bạo, hai mắt nguy hiểm nheo lại: “Lập tức đi tra xem họ ở đâu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...