Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận


Lục Tế Tân bị giam ở lầu hai, cô không hề ngồi xuống mà đứng chắp tay trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đêm nay mặt trăng rất tròn, vừa lớn lại sáng.
Cô nhớ lúc học tiểu học, giáo viên văn nói mặt trăng đại diện cho sự đoàn viên, biểu đạt sự nhớ nhung, ký gửi sự quyến luyến với người thân.
Lúc còn nhỏ thầm nghĩ người thân của mình đang ở đâu?
Vầng trăng mọc ở biển khơi, cùng chung một lúc góc trời soi chung.
Giờ phút này, có phải ba mẹ ở nơi xa cũng ngắm trăng cùng cô?
Ông Cổ nói ông nhặt cô trên đường vắng, bởi vì chỗ vắng vẻ, một cô bé như cô ở đó không an toàn.

Hơn nữa cô xinh đẹp như thế, sẽ bị người ta bắt cóc làm con dâu nuôi từ nhỏ, nên ông dẫn cô về nhà.
Khi đó cô ăn mặc rất đẹp, mặc váy bằng tơ lụa, tóc dài, chải búi tóc rất đẹp, trên vai còn đeo cặp da nhỏ xinh.
Cách ăn mặc thời thượng như thế xem ra là được mẹ chăm sóc kỹ càng, nuông chiều từ bé.
Ông Cổ nói, nhất định mẹ của cô rất yêu thương cô.
Lục Tế Tân cũng cảm thấy như thế, mặc dù tuổi còn nhỏ, đã quên rất nhiều chuyện nhưng nửa đêm tỉnh mộng cô vẫn nhớ đôi mắt phượng dịu dàng kia.
Chủ nhân của đôi mắt phượng yêu cô đến thế, mua cho cô váy đẹp, mặc đồ mẹ con, cho cô ăn mặc thật xinh đẹp.
Còn nói Niếp Niếp* là công chúa nhỏ bà yêu nhất!
* Niếp Niếp hay còn được gọi là bé con, nên mình nghĩ để Niếp Niếp sẽ hay hơn
Nhưng mà...!Bây giờ...

Đột nhiên Lục Tế Tân ngồi xổm xuống che ngực, miệng, đó là cảm giác đau đến xương tủy.
Cô không gặp được mẹ, mẹ mà cô chờ mong được gặp lâu lại nói không cần cô nữa, nói hận không thể khiến cô chết đi.
Sao lại như thế chứ.
Lục Tế Tân cụp mắt, trong mắt cuồn cuộn nỗi đau đớn thấu xương.
___
Một bên khác, Thẩm Gia Diệu phát hiện Lục Tế Tân không ở đây, anh không vui, rất không vui.
Khí áp thấp khiến cho mười dặm xung quanh đều là mây đen dày đặc.
Lúc này anh ngồi trên ghế sofa, nhếch môi mỏng, gương mặt tuấn mỹ không có cảm xúc giống như được điêu khắc từ băng tuyết.
Thư ký Đổng vừa đi ngang qua một vòng lập tức lạnh đến run cầm cập, liền chạy tới ôm những đồng nghiệp khác trong phòng làm viẹc để sưởi ấm
Những đồng nghiệp khác đang nghiên cứu phải làm sao tạo cơ hội để tổng giám đốc và Lục Tế Tân ngẫu nhiên gặp nhau thì thấy thư ký Đổng đi tới, liền vây quanh anh ta, lao nhao hỏi: "Bên cô Tế Tân sao rồi? Có bị dọa không?"
Bọn họ mặc vest mang giày da, là những người tốt nghiệp đại học danh tiếng trên thế giới, lúc này mặt đầy vẻ hóng chuyện.
Các câu hỏi: "Tổng giám đốc có giận dữ vì hồng nhan?"
"Cô Tế Tân có cảm động để tổng giám đốc ôm ấp không?"
"Có cần chúng ta giúp đỡ, tôi có thể viết sách theo đuổi cô gái chuyên nghiệp đấy."
___
Thư ký Đổng bị những người này làm cho choáng đầu, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, có thể có phong cách của những người tài giỏi được không.

Một năm lương của mấy người hơn mấy triệu, một năm được chia hoa hồng như những ông lớn, có thể đừng như những bà tám được không?
Anh ta ra hiệu tạm dừng, sau đó nói: "Cô Tế Tân rời đi rồi."
Trong phút chốc, cả phòng trở nên yên tĩnh.
Lúc này, trong đầu những người tài giỏi kia có một suy nghĩ: Tổng giám đốc sắp bùng nổ!
Thư ký Đổng liếc nhìn đám người, thầm nghĩ: Chậm trễ, đã nổ rồi.
Anh ta định nói với mọi người về sắc mặt lạnh như băng của tổng giám đốc thì nhận được điện thoại của Thẩm Gia Diệu, liền vội như cáo nhảy mà chạy đi.
Thẩm Gia Diệu chỉ tức giận mấy phút, sau đó đã khôi phục lý trí, bàn về chính sự.
Anh dựa vào ghế salon, ngón tay gõ ly thủy tinh: "Lấy được camera không?"
Thẩm Gia Diệu hỏi việc liên quan tới chuyện Lục Tế Tân rơi xuống nước.

Lúc đó Lục Nhã Tình và Triệu Viện Viện ở sau lưng cô, ở rất gần, Thẩm Gia Diệu không nhìn rõ ai ra tay giở trò, chỉ nhìn thấy Lục Tế Tân lảo đảo.
Không có chứng cứ xác thực, anh khó mà nói Lục Tế Tân bị người ta đẩy xuống nước, cho nên bảo người đi camera trước.
Bên ao sen có rất nhiều camera, nhưng ở khoảng cách khá xa, không biết camera nào có thể quay được cảnh đó.


Cho nên anh dặn thư ký Đổng cẩn thận tìm kiếm.
Kết quả, thư ký Đổng lại nói không lấy được!
"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Gia Diệu nhíu mày.
Với địa vị bây giờ của anh có thể nói là số một ở Hải Thành, sao ngay cả dữ liệu của một chiếc camera nho nhỏ lại không lấy được.
Thư ký Đổng đáp: "Bên công viên nói camera hỏng."
"Vậy camera của khách sạn đâu?"
"Nói là không cẩn thận xóa rồi."
"Hừ..." Thẩm Gia Diệu cười lạnh.
Tính cách của anh vốn lạnh lùng, cho người ta cảm giác khó gần, giờ phút này càng mang theo cảm giác lạnh lẽo bức người, đè nén khiến thư ký Đổng càng cúi thấp đầu, suýt chút nữa bị đông lại.
"Rất thú vị." Giọng điệu của Thẩm Gia Diệu lạnh lẽo, không hề có nhiệt độ: "Lấy không được dữ liệu camera, người của khách sạn còn nói căn phòng muốn hại Tế Tân không có người ở.

Cậu nói xem sao chuyện lại trùng hợp như thế?"
Nói đến đây, đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn thư ký Đổng.
Khí thế sắc bén mang theo vẻ áp bức nồng đậm.
Thư ký Đổng cúi đầu cực thấp, không nói nên lời.
Hồi lâu sau, đột nhiên Thẩm Gia Diệu bật cười ra tiếng, bầu không khí ngưng trọng trong phòng theo đó mà biến mất.
"Khách sạn này của Trương Toàn Hữu à."
Thư ký Đổng gật đầu: "Đúng đúng, là gã mở, gã có mấy khách sạn trong khu du lịch, vì giao thiệp rộng nên việc làm ăn không tệ lắm."
Nghe được câu này, Thẩm Gia Diệu ngửa ra sau dựa vào ghế sofa, khôi phục dáng vẻ lười biếng.
Sau đó anh cụp mắt nhìn đầu ngón tay, lạnh nhạt nói: "Ngay cả camera cũng không làm cẩn thận, còn mở khách sạn năm sao gì?"
Trái tim thư ký Đổng co rụt lại, lông tơ dựng ngược, vô thức nhìn Thẩm Gia Diệu: "Ý của anh là?"
"Cho đóng cửa đi." Giọng điệu Thẩm Gia Diệu hời hợt dường như cho một khách sạn năm sao phá sản là một chuyện vô cùng bình thường.
"Anh yên tâm." Ánh mắt thư ký Đổng trở nên sắc bén, khom người đi ra khỏi phòng.


Lúc đi ra khỏi hành lang, sống lưng vẫn thẳng tắp.
Đừng nhìn anh ta có vẻ khúm núm trước mặt Thẩm Gia Diệu, còn có vẻ ngốc nghếch, nhưng anh ta là sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học Ivy League, là một thiên tài từ nhỏ, là một nghiên cứu sinh của đại học Ivy League.
Trước mặt Thẩm Gia Diệu anh ta là thư ký, nếu đi ra ngoài quản lý một công ty tài sản mấy trăm triệu cũng không thành vấn đề.
Thư ký Đổng trở lại bên cạnh đám người tài giỏi nhiều chuyện kia, không nói gì chỉ gõ cửa một cái.
Lập tức có người hiểu ý, là bậc thầy kỹ thuật: "Yên tâm, trong phòng không có camera nghe lén, tôi kiểm tra rồi."
Thư ký Đổng gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nói hết dặn dò của Thẩm Gia Diệu.
Những người kia nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu tự phân chia.

Chưa đến một tiếng đã tính toán được lưu lượng khách và việc kinh doanh của khách sạn, còn phân tích phương án toàn diện của khách sạn.

Những mối quan hệ xã hội liên quan đến Trương Toàn Hữu đều được điều tra rõ ràng.
Từng danh sách phân tích xuất hiện, lúc này một cô gái xinh đẹp mở miệng: "Trắng hay đen?"
Câu hỏi này ý là dùng thủ đoạn làm ăn hay lén lút vận hành, Trương Toàn Hữu làm ăn không sạch sẽ, trên tay dính không ít máu.
Thư ký Đồng đẩy mắt kính: "Tiên lễ hậu binh.**"
*lễ trước binh sau; ngoại giao trước, quân sự sau; trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui