Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Ở trong phòng, hai đứa nhỏ bắt đầu ngứa ngáy tay chân, chạy ra khỏi sân Phượng điện, đi dọc theo hành lang.

Bởi vì Huyễn Nguyệt Trừng và Mộ Niệm Hựu đến, Phong Vô Uyên biết Đoan Mộc Ngưng không thích có người đi theo, cho nên không cần bảo Tử Y đi theo Đoan Mộc Ngưng nữa, để mặc cho y dắt Mộ Niệm Hựu đi khắp nơi du ngoạn.

“Tiểu Ngưng, chúng ta đi đâu chơi đây?”

Mộ Niệm Hựu đi theo phía sau Đoan Mộc Ngưng, rõ ràng là so với Đoan Mộc Ngưng lớn hơn sáu tuổi, nhưng bởi vì thân hình nhỏ gầy, ngoại hình mười một tuổi kia nhìn qua cũng chỉ là một đứa nhỏ mới có tám chín tuổi, hiện tại đứa nhỏ ôn nhuận này hai mắt sáng lấp lánh, so với ngày thường có vẻ sáng sủa lên không ít.

“Chúng ta đến chỗ chuồng linh thú đi, cưỡi Hỏa Vân đi dạo.” Đoan Mộc Ngưng cười tươi.

“Nhưng mà…..” Ở nhà cưỡi linh thú đi khắp nơi, kia cũng quá….. khoa trương đi.

Mộ Niệm Hựu đi theo Đoan Mộc Ngưng còn thiếu chút nữa là té xỉu.

Đồng học cùng lớp của y thật sự là…. Rêu rao quá mức a.

Ngay lúc hai người sắp tới chuồng linh thú, đã bị tiếng ồn ào phát ra ngay đại môn hấp dẫn.

“Ta là sứ giả truyền tin xuất sắc nhất của Hổ tộc, nếu làm ta chậm trễ, đám chó trông cửa các ngươi đừng mong hoàn thành nhiệm vụ.”

Một giọng nói như tiếng vịt kêu quạc quạc vang lên, thật là chói tai, làm cho Đoan Mộc Ngưng chuẩn bị bước vào chuồng linh thú khẽ nhăn mi lại.

“Hổ tộc? Tiểu Ngưng, người kia nói hắn là người Hổ tộc.” Mộ Niệm Hựu đi theo Đoan Mộc Ngưng nghe thấy hai từ “Hổ tộc” thân hình mảnh khảnh không khỏi cứng đờ.

“Người xấu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhăn thành một đoàn, lui về sau: “Tiểu Niệm Niệm, chúng ta đi xem.”


Con vịt đực này thực quá kiêu ngạo, lại còn dám nói thủ vệ ca ca của y là chó trông cửa.

“A…. Nhưng Hổ tộc luôn luôn đối với ngươi….” Mộ Niệm Hựu đưa tay lôi kéo vạt áo đứa nhỏ.

Y không hề quên Huyễn Nguyệt Trừng từng nói, Hổ tộc chính là thứ uy hiếp an toàn của Đoan Mộc Ngưng.

“Đừng sợ mà, đi thôi đi thôi.” Túm lấy tay Mộ Niệm Hựu, đừng nhìn Đoan Mộc Ngưng nhỏ mà lầm, khí lực một chút cũng không nhỏ.

Túm lấy Mộ Niệm Hựu cao hơn y một chút hướng đến đại môn.

“Thủ vệ ca ca!!”

Hai mắt lóe sáng, Đoan Mộc Ngưng vừa lúc nhìn thấy thủ vệ lần trước bị mình “đùa bỡn” đang chặn một nam tử mặt giáp trụ vằn hổ.

“Tiểu công tử!” Thủ vệ kia biểu tình trước sau đều là “mặt than”, thấy Đoan Mộc Ngưng, mắt lộ ra một chút kinh ngạc.

“Tiểu Ngưng nhớ ngươi a, ngươi muốn đi đâu!!” Đôi mắt nhóc con sáng lấp lánh, kéo Mộ Niệm Hựu thẳng tắp nhào vào lòng thủ vệ.

Thủ vệ kịp thời phản ứng đưa tay đỡ lấy hai đứa nhóc tóc đen mắt đen, nhưng mà có người lại không được may mắn cho lắm.

“Ai nha –”

Thủ vệ tiếp được Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu, nhưng Đoan Mộc Ngưng là cố ý mà nhảy vào hắn, cho nên hắn không khống chế được lực, lui ra đằng sau, không may lại đụng đến sứ giả truyền tin kia bị đánh bay ra ngoài té một cái ạch.

Ghé vào lòng thủ vệ, Đoan Mộc Ngưng ôm bả vai đối phương, cằm đặt lên vai thủ vệ, nhìn sứ giả truyền tin đáng thương té lăn trên mặt đất.


“Ô ô…… Ngươi…… Ngươi……”

Sứ giả này cũng thực xui xẻo, tuy nhìn qua có vẻ là ngoài ý muốn, nhưng hiện tại máu mũi lại không ngừng chảy ròng ròng, nhìn qua liền thấy chật vật đến cực điểm.

“Ai ô ô, thực xin lỗi, Ngưng Nhi không có cố ý.” Nhóc con đưa đôi mắt ngập nước vô tội nhìn sứ giả máu mũi chảy không ngừng đang té trên mặt đất, nói.

Mộ Niệm Hựu cũng được thủ vệ ôm vào lòng nhìn sứ giả xui xẻo qua vai thủ vệ, cắn cắn môi, sau đó sờ sờ cái mũi của mình.

Hình như rất đau nha….. [ Ngư Ngư: máu mũi cũng đã chảy ra rồi, đương nhiên là đau…..]

“Người tới người tới, hắn bị thương rồi, mau tha hắn tới Thần điện đi, Vô Uyên đang ở Thần điện đó.” Nhóc con kia rõ ràng là cố ý, vẫy tay gọi thủ vệ khác cũng đang canh đại môn.

Hai người thủ vệ thấy bộ dạng lo lắng của Đoan Mộc Ngưng liền đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó tiến tới bên người sứ giả truyền tin, mỗi người một bên xách đi.

Tuy không biết nhóc con này có mục đích gì, nhưng Đoan Mộc Ngưng là người Phượng Quân thương nhất, đây là chuyện mọi người trong lâu đều biết, cho nên dù có chuyện gì, đều có Đoan Mộc Ngưng chống cho rồi.

Nhìn sứ giả bị nhóm thủ vệ tha đi, thủ vệ ôm Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt nhăn mày, chậm rãi mở miệng: “Cái kia…. Hai vị tiểu công tử có cần xuống dưới hay không?”

Tuy vũ kỹ của hắn rất cao, hơn nữa cũng thường xuyên rèn luyện, ẵm một đứa nhóc cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại phải ẵm tới hai đứa, một chốc thì còn chịu được, nhưng sau đó thì khổ lắm a.

“Ách…. Thật có lỗi.” Mộ Niệm Hựu giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà đỏ bừng, nhanh chóng buông tay, nhảy xuống đất.

“Không sao.” Biểu tình của thủ vệ vẫn lạnh như băng, nhưng trong mắt hắn lại có ý cười đủ để nhìn ra hắn không hẳn là người lạnh lùng, chẳng qua là do cơ mặt bị xơ cứng mà thôi.


“Thủ vệ ca ca, chúng ta cũng đi thôi!” Mộ Niệm Hựu da mặt mỏng, nhưng Đoan Mộc Ngưng thì khác, hoàn toàn không có ý muốn xuống dưới.

“Tiểu nhân tên Lãnh Giác.” Đưa ôm lấy đứa nhỏ, Lãnh Giác nói.

“Lãnh Giác…. Ngưng Nhi thích tên này, rất hợp nha.” Đoan Mộc Ngưng ngọt ngào cười: “Đi nhanh đi, chúng ta đi tìm Vô Uyên nga.”

“Vâng.” Lãnh Giác gật gật đầu, đưa một tay nắm lấy tay Mộ Niệm Hựu: “Niệm công tử cũng đi thôi.”

“Ân.”

Lúc một lớn hai nhỏ tới trước Thần điện nơi Phong Vô Uyên cùng Huyễn Nguyệt Trừng và các trưởng lão thương nghị, sứ giả truyền tin đã được hai thủ vệ xách tới vứt trên mặt đất.

Một người đứng thẳng tắp bên cạnh sứ giả truyền tin, y chang như tượng điêu khắc, còn người kia rõ ràng là đã tiến vào Thần điện.

Rất nhanh sau, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng cùng chúng trưởng lão hai tộc từ Thần điện đi ra ngoài.

Đoan Mộc Ngưng được Lãnh Giác ôm nhìn thấy Phong Vô Uyên hai mắt liền tỏa sáng, xoay người giãy khỏi vòng ôm của Lãnh Giác, chạy tới Phong Vô Uyên.

“Vô Uyên…..” Nhóc con hai mắt phát sáng, giống như đã mấy năm rồi mới thấy lại Phong Vô Uyên.

“Ai nha –”

Sứ giả truyền tin nằm ở dưới đất kêu lên một trận, nhóc con xem hắn là không khí đạp lên người bước qua, bắn tới người nam nhân áo đỏ.

Nhìn nhóc con mình yêu thương ác liệt giẫm đạp lên người ta, đầu Phong Vô Uyên toát ra mấy cái hắc tuyến, nhưng vẫn đưa tay tiếp lấy thân mình nhóc con.

“Vô Uyên, Ngưng Nhi nhớ ngươi.” Chu miệng hôn lên gương mặt đẹp trai một cái.


“Nhóc con ngươi chính là yêu nháo.” Cọ cọ gương mặt mềm mại kia, tuy Phong Vô Uyên trách mắng, nhưng hồng mâu lại mang vẻ nồng đậm sủng nịch.

“Hì hì, ai bảo người kia khi dễ thủ vệ ca ca nhà chúng ta.” Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mắt nhìn sứ giả truyền tin Hổ tộc y như hắn vừa mới đánh rắm.

Đủ để thấy, Đoan Mộc tiểu công tử chúng ta thập phần bao che khuyết điểm.

“Điện Vũ.” Ôm Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên gọi một tiếng.

Điện Vũ ở phía sau Phong Vô Uyên khẽ gật đầu, bước tới sứ giả truyền tin nằm trên đất, đôi tay mảnh khảnh sờ soạng lên thân thể người kia, rất nhanh đã tìm thấy một quyển trục.

“Phượng Quân.” Điện Vũ cầm quyển trục, quỳ xuống trước mặt Phong Vô Uyên.

Đoan Mộc Ngưng được Phong Vô Uyên ôm vào trong ngực cầm lấy quyển trục giúp Phong Vô Uyên mở ra.

Nhìn thoáng qua nội dung, Phong Vô Uyên ý bảo Đoan Mộc Ngưng đem quyển trục qua cho Huyễn Nguyệt Trừng, nhóc con ngọt ngào cười, đem quyển trục giao cho Huyễn Nguyệt Trừng, lại tiếp tục nằm trong lòng Phong Vô Uyên.

“Vô Uyên…. Cái kia viết gì vậy?” Đôi mắt ngập nước nhìn Phong Vô Uyên.

“Là thư mời, Hồ Vương đưa thư mời đến, muốn ta và Hồ vương đến trung ương Chi Đô.” Hồng mâu khẽ nhíu, nhìn không ra Phong Vô Uyên đang suy nghĩ cái gì.

“Trung ương Chi Đô?” Đoan Mộc Ngưng hiển nhiên đối với thư mời không có hứng thú, khiến cho nhóc con hứng thú chính là cái tên địa phương kia.

“Trung ương Chi Đô thật ra là một đại thành, là nơi trung gian cho ba tộc Phượng Hồ Hổ, có thể nói là trung tâm của đại lục này.” Phong Vô Uyên vuốt ve má Đoan Mộc Ngưng: “Bởi vì là nơi trung gian của ba tộc, cho nên có rất nhiều loại người lui tới.”

“Hình như chơi vui nha.” Đoan Mộc Ngưng hai mắt lòe lòe sáng.

Nhìn Đoan Mộc Ngưng mắt phát sáng, Phong Vô Uyên mỉm cười: “Nhóc con mê rồi.”

“Hì hì, vậy chúng ta khi nào xuất phát?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui