Đoan Mộc Ngưng hoàn toàn không biết rằng ngay cái lúc tiến vào bên trong căn phòng làm y tò mò kia, bên ngoài đã loạn thành một mớ bòng bong, người người sợ hãi.
Mà trong đám người đó, còn có một người y đã hai ngày không gặp, mỏi mắt chờ mong…..
Đứa nhỏ từng bước từng bước men theo cầu thang mà đi, đi một hồi, đai áo tuột, giày bên trái rớt, chiếc bên phải cũng bị lột ra khỏi chân.
……
Khi Phong Vô Uyên bước vào Tổng bộ Tuyệt, cư nhiên lại không gặp được đứa nhó mình luôn tưởng niệm, mà lại nhận được tin tức khiến cho hắn tức giận đến suýt chút nữa mất đi toàn bộ lý tính hủy diệt toàn bộ Tuyệt.
Đoan Mộc Ngưng không thấy, mất tích !!!
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thỉnh đệ nhất mật thám ‘Tuyệt’ cho bản quân một câu trả lời thuyết phục, nếu không đừng trách bản quân hủy toàn bộ nơi này!!” Đôi mắt đỏ đậm chứa đầy sự phẫn nộ, Phong Vô Uyên lạnh lùng nghiêm mặt, mái tóc đỏ rực không gió tung bay phất phơ, đủ để thấy hiện tại hắn tức giận không nhẹ.
Người của “Tuyệt” tuy rằng đều là người có lá gan lớn, nhưng hiện tại phải đối mặt với Phong Vô Uyên như vậy, cũng là bị dọa không nhẹ.
“Lãng chết toi, họa là do ngươi gây ra, tự mình giải quyết đi!!” Nói xong, mỹ nữ Đường chủ xinh đẹp rất không có nghĩa khí đem Mộc Thương Lãng một cước đá đi, sau đó bày ra nụ cười xinh đẹp: “Cái kia…. Phượng Quân đại nhân, ngài muốn biết gì thì cứ hỏi mật thám đại nhân của chúng ta đi!!”
“Đúng a đúng a!”
“Lãng tiểu tử biết nhiều nhất đó!!”
Nhìn một đám trưởng bối chỉ bời vì một người tên Phong Vô Uyên này mà bán đứng mình, trong lòng Mộc Thương Lãng không ngừng dùng một ngàn cách chửi rủa đám vô lương tâm này.
Bước đến trước mặt Phong Vô Uyên, Mộc Thương Lãng nhất thời cảm thấy một cỗ nóng cháy đập vào mặt, đủ để hiểu vì sao cả đám kia lại đẩy hắn đi ra ứng phó với thủ lĩnh Phượng tộc.
Hắn có thủy chi linh mạnh mẽ cường đại nhất ở đây dĩ nhiên phải là người đi thỏa hiệp với Phong Vô Uyên đang nổi cơn thịnh nộ rồi.
“Cái kia…. Phượng Quân, Ngưng Nhi đúng là ở trong ‘Tuyệt’ bị lạc đường, ngươi cũng biết vật nhỏ cực kỳ hiếu động, chắc là bị cái gì đó hấp dẫn đi!!” Mộc Thương Lãng hoàn toàn không biết mình đã chọc trúng chỗ: “Hơn nữa chúng ta đã phái người đi tìm, chỉ cần vật nhỏ còn ở trong ‘Tuyệt’ liền nhất định sẽ tìm được, hơn nữa mọi người ở đây đều rất thích Ngưng Nhi, có phải hay không a!!”
Nói xong, Mộc Thương Lãng quay ra cười với đám người đằng sau.
“Đúng a đúng a!!” Mọi người lập tức phụ họa, chỉ sợ nam nhân đang nổi cơn thịnh nộ kia thiêu rụi nhà của bọn họ luôn a, cái đó chơi không vui đâu.
Nay lúc trong lòng đại chủ nhân ‘Tuyệt’ cực kỳ lo lắng, một trận thanh âm chạy gấp rút đến gần.
“Báo—“ Một gã hộ vệ mặc giáp ti (áo giáp may bằng vải) lục sắc chạy tới: “Báo cáo Mộc đại nhân, đám người thuộc hạ đã tìm mọi nơi, cũng không thấy tung tích của Ngưng tiểu công tử….”
Nghe người nọ báo cáo xong, sắc mặt nam nhân áo đỏ tóc đỏ mắt cũng đỏ càng thêm khó coi, tất cả mọi người đều cảm thấy một cỗ nóng cháy rất nhanh lan tràn đến.
“Bất quá….” Hộ vệ cảm giác được cỗ nóng cháy kia càng lúc càng mãnh liệt, liền nuốt nuốt nước miếng trong miệng.
“Bất quá cái gì!!” Nhìn thấy Phong Vô Uyên sắp sửa hoàn toàn nổi bão, Mộc Thương Lãng liền dùng ánh mắt giết người xẹt qua.
Bị ánh mắt lão đại nhà mình làm cho hoảng sợ, hộ vệ run lẩy bẩy: “Trừ bỏ ‘Thiên Ki Các” ra là bọn thuộc hạ chưa có tìm qua…. Hơn nữa tại hạ có gặp hai tỳ nữ, các nàng nhìn thấy Ngưng công tử đi về hướng Thiên Ki Các, lúc đó các nàng còn cho công tử kẹo….”
“Ý của ngươi chính là Ngưng Nhi đi vào Thiên Ki Các!!” Lại thêm một tiếng bạo rống nữa.
“Thiên Ki Các là địa phương như thế nào?” Phong Vô Uyên ở một bên nghe được tin tức có khả năng là của Đoan Mộc Ngưng, nguyên bản tức giận còn đang không ngừng tăng cấp, chậm rãi bình ổn lại.
“Thiên Ki Các là địa phương tối đặc biệt của Tuyệt, đó là nơi người sáng lập ra Tuyệt — Thiên Ki lão nhân xây dựng nên, bên trong đầy rẫy cơ quan, cho tới bây giờ chỉ có tiến vào không có ra!!” Mộc Thương Lãng giải thích: “Nếu Ngưng Nhi thực sự vào trong… Như vậy —”
“Đi!” Mộc Thương Lãng còn chưa nói hết, Phong Vô Uyên đã phun ra một chữ.
“Lãng……”
Nghe thấy Phong Vô Uyên nói, mọi người đều gọi Mộc Thương Lãng một tiếng, hiển nhiên bình thường tất cả đại sự vẫn là do Mộc Thương Lãng xử lý.
“Nếu vật nhỏ mất tích ngay tại chỗ của ta, kia chỉ có một cách duy nhất chính là tiến vào Thiên Ki Các xem thử xem có Ngưng Nhi ở đó hay không….” Mộc Thương Lãng thản nhiên mở miệng.
Quả nhiên, mọi người không còn lên tiếng nữa.
Bởi vì bọn họ đều biết, Mộc Thương Lãng nói được làm được!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...