Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

“Cái này cho ta thật sao?”

Đoan Mộc Ngưng hai mắt lòe lòe sáng nhìn cái sọt đan bằng cành trúc chứa đầy hạt dẻ thơm ngào ngạt.

“Tiểu công tử ngươi đã chỉ cho chúng ta biết cách rang hạt dẻ, sau này chúng ta sẽ không sợ bị đói, không có tiền xem bệnh nữa, đây chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, mong tiểu công tử nhận lấy.” Lão bà bà khẽ cười với Đoan Mộc Ngưng.

“Đa tạ lão gia gia, đa tạ bà bà!!” Nhóc con vui vẻ nhào tới, ôm lấy hạt dẻ thơm ngào ngạt, mặt cười đến rạng rỡ.

Vẫy tay bảo hai người không cần tiễn, Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng đi dọc theo sơn đạo trở về thành, bởi vì mấy ngày hôm nay là Tết hoa đăng Phong Duyên Thành, vì thế sau khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc trở nên cực kỳ náo nhiệt, cửa thành mở rộng để cho người du lịch tự do ra vào.

“Vô Uyên há miệng ra.” Bóc sạch sẽ một viên hạt dẻ, Đoan Mộc Ngưng liền nói với người đang ôm mình.

Nghe lời há miệng, để cho Đoan Mộc Ngưng uy hạt dẻ vào miệng mình, khóe miệng Phong Vô Uyên gợi lên một tia cười nhạt.

“Nhóc con một mình ăn là được rồi.” Sủng nịch hôn nhẹ lên mặt Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên cười nhạt nói.

Hắn xót vật nhỏ của hắn phải dùng tay bóc vỏ hạt dẻ.

“Nhưng ta muốn đút Vô Uyên ăn….” Đôi mắt đen láy xinh đẹp tràn ngập chờ mong.

“Ngưng Nhi của ta thật tốt.” Vật nhỏ này lúc nào cũng đáng yêu như vậy, làm cho hắn nhịn không được mà yêu thương, mà sủng ái.

“Chỉ đối tốt với Vô Uyên thôi, bởi vì ta yêu nhất là Vô Uyên!!” Đoan Mộc Ngưng ngọt ngào mỉm cười dựa vào trong lòng Phong Vô Uyên làm nủng.

Tết hoa đăng trong Phong Duyên Thành quả nhiên phi thường náo nhiệt, ở trước cửa mỗi nhà mỗi phòng đều treo một cái đèn lồng nhỏ, thủ công thực tinh xảo, lại có rất nhiều màu sắc, đỏ vàng xanh (lục) tím đều có đủ.


Bất quá, Đoan Mộc Ngưng cảm thấy rất tò mò: ở mỗi cửa phòng treo đèn lồng đỏ, sẽ có một vài nam tử tới tháo đèn lồng xuống rồi bước vào trong.

Mà ngược lại, ở mỗi cửa treo đèn lồng màu xanh lại có nữ tử cũng tháo đèn lồng xuống trước rồi mới vào.

Phòng treo đèn lồng tím không hề có người bước vào, mà tại căn phòng treo đèn lồng màu vàng thì cả nam lẫn nữ đều đi vào trong.

Thật sự là tò mò lắm nha.

“Vô Uyên, sao mọi người phải tháo đèn lồng rồi mới bước vào phòng? Thật tò mò nha.” Nhóc con lại tiếp tục phát huy đức hạnh “không hiểu phải hỏi”.

“Tết hoa đăng kỳ thực chính là loại tụ hội thân cận, nhà có treo đèn lồng đỏ đại biểu cho trong nhà có nữ tử chưa được gả, đèn lồng lục sắc đại biểu cho nam tử chưa thành thân muốn tìm bạn lữ, đèn lồng màu vàng chính là….” Mày kiếm nhẹ cau lại, Phong Vô Uyên đột ngột ngắt ngang.

“Đèn lồng màu vàng là cái gì?” Đôi mắt đen láy chiếu ra tia sáng thanh thuần.

“Đèn lồng màu vàng đại biểu ý tứ người ở trong phòng muốn kết giao bằng hữu.” Thanh âm lãnh liệt mang theo khí chất bá đạo vang lên: “Đèn lồng màu tím hoặc không treo đèn lồng ý tứ chính là không muốn người ta quấy rầy tới.”

Đoan Mộc Ngưng ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Phong gia huynh đệ không biết khi nào đã xuất hiện.

“Ai……”

“Nguyên ngày nay không hề nhìn thấy hai người các ngươi, đã đi chỗ nào rồi, ta đã phái người tìm khắp cả thành cũng không thấy.” Phong Kỳ chọn chọn mi nhìn Phong Vô Uyên: “Sư đệ, màu tóc này hình như cũng hợp với ngươi lắm, còn có Tiểu Ngưng Nhi giả làm con gái cũng xinh đẹp lắm a!!”

Lời nói rõ ràng tràn ngập hương vị trêu chọc.

“Ca ca, ngươi đừng chọc hai người bọn họ mà.” Phong Lân ở bên cạnh nhéo nhéo thắt lưng y. “Phượng Quân, ca ca buổi sáng tìm ngươi là vì muốn mời người đến Phong Chi Các ôn chuyện.”


Trong trí nhớ của Phong Lân, ca ca của hắn rất bá đạo, lạnh lùng hơn nữa rất ít khi trêu người khác.

“Có người mời khách, vậy đi thôi.” Phong Vô Uyên diện vô biểu tình, ôm Đoan Mộc Ngưng đến đại tửu lâu đèn đuốc sáng trưng huy hoàng trước mặt: “Ngưng Nhi đói bụng không? Muốn ăn cái gì cứ kêu tận tình vào.”

Phong Vô Uyên rõ ràng là đang hung hăng trả đũa Phong Kỳ.

“Sư đệ, ngươi là cái loại không phải tiền của ngươi thì không cần phải suy nghĩ a!!” Bất đắc dĩ lắc đầu, thành chủ đại nhân cười nhạt, hiển nhiên là không có đem loại chuyện này để ở trong lòng.

Phong Chi Các là tửu lâu xa hoa nhất huy hoàng nhất và giá cả mắc nhất trong Phong Duyên Thành, ở đây có đủ loại thức ăn mỹ vị, quý hiếm đến khiến người không nói nên lời, vì vậy mà khách nhân ở đây bình thường đều là con cháu quý tộc.

Cũng không biết có phải bởi vì hôm nay là Tết hoa đăng hay không, trong lâu đặc biệt náo nhiệt, nhìn kỹ thì mới phát hiện ra giữa đại sảnh có một đám vũ giả (là vũ công đấy mọi người) đang nhảy múa.

Cho dù trong lâu phi thường náo nhiệt, người đến người đi, nhưng mắt lão bản vẫn rất sắc sảo, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đại thành chủ Phong Duyên Thành bước vào, lập tức cười ha ha nghênh đón.

“Hoan nghênh, hoan nghênh thành chủ đại nhân.” Lão bản Phong Chi Các tiến lên tiếp đón: “Mời thành chủ đi hướng này, vẫn như cũ đến nhã tòa đệ nhất đi.”

“Ân.” Trước mặt người khác, Phong Kỳ thu hồi vẻ mặt bướng bỉnh lại, khôi phục khí tức lạnh lùng thường ngày.

Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng đi theo lão bản lên lầu hai, Đoan Mộc Ngưng bởi vì tò mò mà ánh mắt không ngừng dao động, vừa lúc dùng lại mấy vũ giả mặc y sa mỏng đang nhảy múa dưới đại sảnh.

Trong lúc vũ giả dáng người xinh đẹp vặn vẹo, hai tay giơ lên, y sa tung bay, Đoan Mộc Ngưng vừa lúc nhìn thấy bộ vòng đang đeo trên cổ tay vũ giả kia.

“A!!”


Đoan Mộc Ngưng khinh hô một tiếng, khiến Phong Vô Uyên nghiêng mặt nhìn y: “Ngưng Nhi làm sao vậy?”

Đôi mắt trợn to thật to, Đoan Mộc Ngưng nhìn vũ gia che mặt kia, y sa lại tung bay một lần nữa, che lại bộ trang sức bằng bạc trên tay.

“Không…… Không có việc gì……”

Chắc là nhìn lầm rồi, vũ giả kia sao lại có thể đeo vũ khí lạnh bạo vũ lê hoa châm có lực sát thương cực lớn ở trên tay như vậy.

Phụ thân của Đoan Mộc Ngưng – Đoan Mộc Thanh Tôn là một thiên tài cực kỳ mẫn cảm đối với các loại khí giới, đối với chế tạo hoặc cải tạo các loại vũ khí lạnh thì không ai có thể sánh kịp.

Trừ bỏ chế tạo cùng cải tạo vũ khí, Đoan Mộc Thanh Tôn đồng thời cũng là người thiết kế bẫy, đặc biệt là các cơ quan mật.

Đoan Mộc Ngưng cũng bị lây nhiễm phụ thân mình, đối với các loại máy móc vũ khĩ đều có thiên phú và hứng thú cực lớn.

Mà vừa rồi ở góc phòng kia, y lại thấy trên tay của vũ gia đem một loại vũ khí lạnh.

Có lẽ là do quá mức cẩn thận rồi, vũ giả vốn đeo rất nhiều trang sức, hình dáng bề ngoài chỉ giống nhau với cái kia thôi.

Thản nhiên cười, Đoan Mộc Ngưng liền bỏ sự tình này qua một bên.

Đoan Mộc Ngưng lại không ngờ rằng chính vì y nhất thời xem nhẹ chuyện tình này đã khiến y hối hận không thôi.

Lão bản dẫn bốn người đến một nhã tòa.

“Mời thành chủ và các vị công tử tận tình gọi món, chỉ cần có thể nói ra được tên của món ăn, lâu của ta đều có thể làm ra được.” Lão bản vui vẻ chà sát hai tay, lộ ra nụ cười thỏa mãn, trong lòng không ngừng đánh chuông kêu leng keng.

“Ngưng Nhi muốn ăn mì hải sản nóng hầm hập.” Nhóc con dĩ nhiên không biết trong lòng lão bản đang tính toán những gì, khẽ gọi món.

“Hải sản……. Mì hải sản……” Lão bản thần sắc cứng đờ.


“Ân, mì nấu với tôm, cua và cá tươi…… Ngưng Nhi muốn ăn, lão bản không có bán sao?” Mở to đôi mắt trong veo vô tội, Đoan Mộc Ngưng hỏi.

“Này….. Này đương nhiên là có!!!” Lão bản sắc mặt trắng bệch.

Nhìn tiểu công tử này trên người mặc quần áo thượng hạng, như thế nào lại muốn ăn mấy thứ bình dân đó a?

“Mì hải sản a, rất thú vị, Tiểu Ngưng Nhi còn muốn muốn cái gì, cứ việc mở miệng.” Nhìn bộ dáng kinh ngạc của của lão bản Phong Chi Các, Phong Kỳ cảm thấy thật vui.

Ông già này luôn thích xài tiền dùm cho người khác.

“Thật sự có thể sao?” Đoan Mộc Ngưng chớp chớp mắt.

“Đương nhiên là có thể, Phong Kỳ ca ca mang đủ bạc nha!!” Ngụ ý chính là cứ tận tình mà gọi món đi.

“Vậy Ngưng Nhi còn muốn ăn cháo thịt bằm.” Nhóc con chưa bao giờ ăn cơm ở tửu lâu cho nên thực phi thường vui vẻ: “Còn có món cá hấp thơm thơm….. Còn có, Ngưng Nhi muốn ăn bánh bao mềm mềm, nhớ phải có nhiều mùi sữa thơm thơm nha!!!!”

Một loạt tên đồ ăn được thanh âm non nớt kia gọi ra, sắc mặt lão bản càng lúc càng tái xanh, chỉ còn kém tí nữa là hộc máu té xỉu trên đất.

Tiểu công tử này sao lại cứ muốn gọi những món ăn bình dân không đáng tiền như vậy chứ???

Vốn còn tưởng rằng gặp được thành chủ đại nhân có thể kiếm được một món lời to, không ngờ lại còn muốn mệt hơn.

Phong Chi Các của bọn họ chủ yếu làm các bàn tiệc xa hoa, hiện tại phải làm một bàn thức ăn bình dân còn có bánh bao…. Nếu làm không tốt, cho dù là…..

Lão bản khóc không ra nước mắt, nhưng cái đứa “đầu sỏ” kia lại cười thực vui vẻ.

“Ngưng Nhi rất biết ăn!!” Khóe miệng Phong Vô Uyên gợi lên một tia cười nhạt.

Lão bản kia nhất định khóc đến muốn chết luôn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui