Lúc Đoan Mộc Ngưng còn ở hiện thế là bảo bối được chúng thần tiên phủng ở trong tay che chở, khi bước vào đại lục Thiên Vực, lại được Phong Vô Uyên yêu thương, chưa từng chịu lấy một tia thương tổn ủy khuất.
Phượng hoàng nho nhỏ của chúng ta vạn lần đều không hề nghĩ tới sẽ có ngày bị một người xem mình như rác rưởi mà ghét bỏ hết cả một ngày.
Lúc Phong Lân ôm y từ nóc nhà ngã xuống được người cứu, chỉ là trong nháy mắt, Đoan Mộc Ngưng ngẩng mặt lên nhìn, liền nhìn thấy một khuôn mặt khí phách đầy nam tính.
Người cứu y và Phong Lân, y không biết, bất quá theo khí tức trên người đối phương phát ra mà nói, người này tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm.
“Ca…… Ca ca…..” Được nam nhân ôm vào trong ngực, Phong Lân bị kinh hách đến sắp ngất từ từ phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên liền đối mặt với một đôi mắt màu lam sâu thăm thẳm.
“Không việc gì đi?” Thanh âm lạnh lùng vang lên, khiến người ra không lạnh mà run, rõ ràng là một câu hỏi quan tâm, nhưng lại không có lấy một tia ôn nhu.
“Không…..” Trợn to đôi mắt xinh đẹp, thực hiển nhiên Phong Lân không hề nghĩ người cứu hắn lại là ca ca muốn giết hắn.
Như vậy…. Đám sát thủ kia không phải là ca ca phái tới?
“Cái bọc thịt nhỏ này là ai?” Tuy không thích khí tức lãnh liệt trên người đối phương, nhưng nghe nam nhân nói mình như vậy, Đoan Mộc Ngưng vẫn là cảm thấy bất mãn.
“Ngưng Nhi.” Vừa lúc, giọng nói Phong Vô Uyên từ nóc nhà đối diện truyền đến.
“Vô Uyên…… A –”
“Ca ca, đừng!!”
Nghe được tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo lo lắng của Phong Vô Uyên, hai mắt Đoan Mộc Ngưng sáng ngời, vừa xoay mặt lại nhìn, Phong Vô Uyên ôm hắn đột nhiên khinh hô.
Đoan Mộc Ngưng còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta xách cổ nhấc lên, sau đó, hét lên một tiếng sợ hãi, cả người đã bị ném lên không tạo thành đường cong cong, bay về phía Phong Vô Uyên.
“Ngưng Nhi.” Phong Vô Uyên hoàn toàn không nghĩ qua đối phương lại đối đãi với Đoan Mộc Ngưng như thế, ánh mắt co rút, áo trắng nháy mắt tung bay, một đạo hỏa diễm lóe ra, bóng dáng liền biến mất.
Lúc Phong Vô Uyên xuất hiện trước mặt nam nhân ôm Phong Lân, trong lòng đang gắt gao ôm lấy Đoan Mộc Ngưng với vừa bị Phong Kỳ xem là rác rưởi mà ném đi.
“Vô Uyên Vô Uyên…..” Thanh âm non nớt nhẹ nhàng gọi, cái tay nho nhỏ của Đoan Mộc Ngưng gắt gao nắm lấy vạt áo của Phong Vô Uyên, mặt rúc vào lòng hắn.
“Không có việc gì.” Nhìn người trong lòng lộ ra bộ dáng sợ hãi, Phong Vô Uyên phóng đôi mắt đỏ đậm nhìn thẳng vào đôi lam mâu sâu thẳm của nam nhân kia, sát ý trong mắt bùng lên mãnh liệt, nhưng lời nói an ủi Đoan Mộc Ngưng lại ôn nhu đến làm cho người ta không tưởng tượng nổi.
Nào biết ngay lúc hai người đang hết sức căng thẳng, thân mình đứa nhỏ vốn còn chôn mặt trong ngực Phong Vô Uyên đột nhiên run rẩy.
“Ha ha ha…. Chơi vui a….” Tiếng cười nhu nhu, Đoan Mộc Ngưng nâng mặt lên, cả khuôn mặt đều là ý cười óng ánh, hoàn toàn không có lấy một tia kinh hách: “Vô Uyên, đợi lát nữa chơi thêm lần nữa đi, thật kích thích.”
Đầu đầy ngập sát ý bị tiếng cười thanh thủy của tiểu tử trong lòng nháy mắt xua tan hết, Phong Vô Uyên nghe lời nói không sợ chết của Đoan Mộc Ngưng, mày kiếm liền nhăn.
“Không chuẩn.”
“Vô Uyên, ta muốn ngươi….” Thiên hạ nguyên bản còn đang cười tươi đột nhiên trầm xuống, đôi mắt trong veo dâng lên một màn nước, miệng mếu máo: “Đừng….. Đừng không cần Ngưng Nhi.”
Y ở thế giới này cái gì cũng đều không có, chỉ quen duy nhất có một mình Phong Vô Uyên, nếu Phong Vô Uyên chán ghét y….
Như vậy y nên làm cái gì bây giờ…..
“Thực xin lỗi.” Khuôn mặt tuấn tú áp sát vào, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không không cần ngươi.”
Nhóc con bất an như vậy, hoàn toàn là vì hắn.
Đôi mắt trong veo chớp chớp, chống lại đôi hồng mâu sủng nịch, Đoan Mộc Ngưng dâng cái miệng nhỏ nhắn của mình, hôn lên bạc thần kia.
“Vô Uyên lần lầu cùng ta hôn môi…. Có thể nhẹ một chút không….. Ngưng Nhi sợ đau…..” Khi nãy ở khách điếm, y thực sự đã bị Phong Vô Uyên dọa.
“Thực xin lỗi, về sau sẽ không bao giờ thế nữa.” Hôn nhẹ lên đôi môi mềm ngọt ngào kia, Phong Vô Uyên hứa hẹn.
Cảm giác đau lòng kia, một lần là đủ rồi.
“Thật sự là không thể tưởng tượng được nghe đồn Phượng Quân luôn giữ mình trong sạch lại thích một cái bọc thịt nhỏ như vậy a!!”
Thanh âm trêu chọc vang lên, nháy mắt đã xua hết ngọt ngào của Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng.
Ôm Đoan Mộc Ngưng giương mắt nhìn lại, Phong Vô Uyên khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt thường ngày, bạc thần nhẹ nhàng phun ra lời nói đủ hù chết người: “Bản quân cũng không ngờ đến Phong thành ngủ nghe đồn thanh danh vang vọng cư nhiên lại yêu thân đệ đệ (em ruột) của chính mình.”
Một màn có qua có lại này, nháy mắt làm cho không khí trở nên khẩn trương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...