Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Mặt trời lộ ra khỏi đường chân trời, sáng sớm hôm nay không hề giống mấy ngày hôm trước không có lấy một bóng người.

Chung quanh Đoan Mộc Ngưng được bao quanh bởi một độ ấm quen thuộc, khóe miệng nhóc con gợi lên nụ cười mỉm ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lồng ngực ấm áp.

“Tỉnh?” Phong Vô Uyên cúi đầu nhìn nhóc con đang cọ cọ, khóe miệng câu lên.

“Ân.” Đoan Mộc Ngưng gật gật đầu, không mở mắt, vươn tay ôm lấy thắt lưng Phong Vô Uyên, “Trong lòng Vô Uyên ấm áp, thật thoải mái a, Ngưng Nhi thích.”

“Nhóc con mềm, ôm thoải mái, Vô Uyên cũng thích.” Thản nhiên nói, cúi đầu đầu hôn nhẹ lên tóc nhóc con.

“Vô Uyên…..” Thanh âm rầu rĩ của nhóc con từ trong lòng Phong Vô Uyên truyền đến.

“Ân?” Nghe Đoan Mộc Ngưng rầu rĩ gọi, Phong Vô Uyên nhăn mặt nhăn mày, “Làm sao vậy, nhóc con?”

“Sau này Vô Uyên không được bỏ lại Ngưng Nhi, được không?” Ôm chặt lấy Phong Vô Uyên, nhóc con nức nở nói, thập phần ủy khuất.

“Thực xin lỗi.” Biết trong lòng nhóc con đã xuất hiện bóng ma tâm lý, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng đáp ứng: “Không bao giờ nữa.”

“Ngưng Nhi không sợ nguy hiểm, cho nên Vô Uyên không cần cho người khác đem Ngưng Nhi đi….”

“Sẽ không bao giờ nữa.” Phong Vô Uyên hứa hẹn.

Ôm lấy nhóc con trong lòng, nâng cằm y lên, hai mắt nhóc con quả thực đã đẫm lệ lưng tròng, giống như cún con bị vứt bỏ.

“Không được lừa Ngưng Nhi.” Hấp hấp cái mũi hồng hồng, bộ dáng thực đáng thương, lại thập phần chọc người trìu mến.

“Khi nào thì lừa ngươi chứ.” Khuôn mặt tuấn tú áp sát tới, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng hồng kia.


“Ngưng Nhi tin ngươi.” Nhóc con rốt cục cũng cười, đôi mắt cong cong cực đáng yêu. “Bất quá lần này Vô Uyên đối Ngưng Nhi như vậy, phải bị phạt.”

“Vô Uyên đã giải thích rồi, còn bị phạt?” Phong Vô Uyên chọn chọn mi, nhìn bộ dáng nhóc con đùa dai.

Ai, nhóc con này ngày càng nghịch ngợm, không biết là do ai sủng mà ra nữa. [Ngư Ngư: Không phải Phượng Quân đại nhân ngươi sao?]

“Đương nhiên, phải bị phạt.” Đoan Mộc Ngưng khẳng định gật đầu.

Kéo tay Phong Vô Uyên đang ôm mình qua một bên, ôm lấy cổ Phong Vô Uyên, kéo hắn về phía mình.

“Ngô –”

Nhất thời, Phong Vô Uyên cảm giác đôi môi đau nhói, máu tươi rỉ ra.

Đoan Mộc Ngưng cư nhiên cắn môi hắn.

Trên mặt nhóc con lộ ra ý cười. Tay cầm muỗng cháo thơm ngào ngạt đút vào miệng, đôi mắt trong veo như nước nhìn vết thương trên môi Phong Vô Uyên.

“Nhóc con đắc ý lắm hả?” Miệng tuy rằng nói như vậy, bất quá Phong Vô Uyên vẫn rất cẩn thận vì bé gắp đồ ăn.

“Có một chút.”Nhóc con thành thật gật đầu.

Từ khi bước vào nơi này, mỗi lần đều bị Phong Vô Uyên gây áp lực. Lần này cắn môi hắn, rốt cục cũng xả được, thật vui vẻ a, thật vui vẻ.

“Nhóc con ngươi, thật sự là thiếu giáo dục, mau uống hết canh thịt này đi.” Nói xong liền đem một chén canh thịt thơm ngào ngạt để trước mặt nhóc.


Đoan Mộc Ngưng không thích nhất chính là phải ăn thức ăn mặn.

Nhóc con một khắc trước còn đắc ý dạt dào, nháy mắt liền lộ ra bộ mặt khổ qua.

“Ta không cần……”

……

Dùng điểm tâm xong, Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên bước ra khỏi phòng. Vừa đẩy cửa ra liền đối mặt với Huyễn Nguyệt Trừng và Mộ Niệm Hựu.

“Hồ Ly ca ca sớm, Tiểu Niệm Niệm….” Nhóc phác qua một cái, ôm lấy Mộ Niệm Hựu.

“Phong ca ca sớm, Tiểu Ngưng sớm.” Đưa tay tiếp lấy đứa bé đang bay về phía mình, Mộ Niệm Hựu cười nhạt như thường ngày.

Trải qua một đêm có Huyễn Nguyệt Trừng bên cạnh, Mộ Niệm Hựu cũng đã khôi phục lại tinh thần.

“Tiểu Niệm Niệm, các ngươi đi đâu?” Đoan Mộc Ngưng nắm tay Mộ Niệm Hựu, đưa mắt hỏi.

Ngày hôm qua lúc Phong Vô Uyên tắm cho y, Đoan Mộc Ngưng đã uống giải dược dược tề biến sắc, hiện tại tóc đã trở lại màu đen nhánh.

“Chúng ta đi xem Thương Lãng ca ca.” Mộ Niệm Hựu thản nhiên cười.

Y và Đoan Mộc Ngưng trừ bỏ bị một chút kinh hách, hoàn toàn không có lấy chút vết thương ngoài da. So ra việc Mộc Thương Lãng té xỉu ngày hôm qua, rõ ràng là nghiêm trọng hơn bọn y nhiều.

“Vậy cùng nhau đi đi.” Đoan Mộc Ngưng kéo Mộ Niệm Hựu, hướng đến phòng Mộc Thương Lãng.


Đoan Mộc Ngưng rời khỏi phòng, cũng chính là muốn đi xem Mộc Thương Lãng như thế nào.

“Ân.”

Bước vào phòng Mộc Thương Lãng, liền nhìn thấy Mộ Thiên Nhan lau mồ hôi cho hắn.

“Thiên Nhan ca ca, Thương Lãng ca ca sao còn chưa tỉnh?” Đến bên người Mộ Thiên Nhan, Đoan Mộc Ngưng nhỏ giọng hỏi, nhìn người không có chút dấu hiệu thanh tỉnh, trong mắt nồng đậm lo lắng.

Lau mồ hôi trên trán Mộc Thương Lãng, Mộ Thiên Nhan nhẹ nhàng lắc đầu.

“Từ hôm qua đến giờ, hắn chưa từng tỉnh, hơn nữa đều nằm mơ thấy ác mộng, hình như có chuyện gì đó khiến hắn bối rối, không thể tự thoát ra.”

“Nằm mơ?” Lời nói của Mộ Thiên Nhan khiến Đoan Mộc Ngưng khẽ lặp lại, ngồi trên mép giường, đưa tay cầm lấy tay Mộc Thương Lãng: “Thương Lãng ca ca…. Ngươi nhanh tỉnh lại đi, tỉnh lại, Ngưng Nhi đưa ngươi trở về ‘Tuyệt’, không bắt Thương Lãng ca ca đến những nơi ngươi không thích nữa, được không?”

Nhìn hai đứa bé ngồi trên mép giường, Mộ Thiên Nhan ngẩng mặt nhìn Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng.

Hai người đều là kẻ thông minh, Mộ Thiên Nhan vừa ngẩng đầu nhìn, hai người liền biết y có chuyện muốn nói hơn nữa không thích hợp cho hai đứa nhỏ này nghe.

“Nhóc con, các ngươi ở đây bồi Thương Lãng ca ca, Vô Uyên đi ra ngoài tìm Vô Cực ca ca rồi quay lại với ngươi.” Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng: “Thiên Nhan, ngươi chiếu cố Thương Lãng cả đêm rồi, cũng nên nghỉ ngơi.”

Mộ Niệm Hựu ngồi ở mép giường, không nghi ngờ lời nói của Phong Vô Uyên, “Phải, Thiên Nhan ca ca nên nghỉ ngơi, Thương Lãng ca ca có ta và Ngưng Nhi chiếu cố rồi.”

“Vậy phiền toái các ngươi.” Trên mặt thản nhiên cười, Mộ Thiên Nhan đưa tay sờ đầu hai đứa, liền đứng dậy nhanh nhẹn rời đi.

Nhìn hai đứa nhỏ cẩn thận chiếu cố Mộc Thương Lãng đang hôn mê, hoàn toàn không nghi ngờ hắn, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng liền cùng nhau rời đi.

Có một số việc, đối với hai đứa nhỏ chưa trưởng thành mà nói, vẫn là không cho biết nhiều mới tốt.

Đợi Mộ Thiên Nhan ra khỏi phòng, Huyễn Nguyệt Trừng liền hỏi: “Mộ công tử, Mộc Thương Lãng là có chuyện gì?”


‘Tuyệt’ theo lời của Đoan Mộc Ngưng nói, có thể nói là minh hữu của hai tộc Phượng Hồ, hơn nữa Mộc Thương Lãng cũng rất yêu thương Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu, cho nên nếu hắn xảy ra chuyện, Huyễn Nguyệt Trừng và Phong Vô Uyên sẽ không bỏ qua.

“Đêm qua ta lau người cho hắn phát hiện….” Mộ Thiên Nhan nói xong, mi nhẹ nhàng nhíu lại.

Cùng Phong Vô Cực sáng lập ra Dong binh đoàn, hành tẩu khắp đại lục, tính cảnh Mộ Thiên Nhan tuy ôn nhuận, nhưng cũng là một người hào sảng, nhưng hiện tại vừa mới mở miệng, sắc mặt lại khác thường. Rõ ràng vấn đề của Mộc Thương Lãng, khiến y cũng không tiện mở miệng.

“Thiên Nhan, có phải là nguyên nhân khiến hắn bị thương hay không?” Nhìn thấy Mộ Thiên Nhan muốn nói lại thôi, Phong Vô Uyên biết việc gì không ổn.

Mím môi, Mộ Thiên Nhan tựa hồ như đang lựa lời nói với hai tộc trưởng về tình trạng của Mộc Thương Lãng, một lát sau mới chậm rãi nói.

“Trên người Mộc công tử không có thương tích….. Chính là, hắn hình như bị người khác cường bạo….. Trên người lộ ra dấu vết hoan ái lưu lại….. Hơn nữa, cổ tay cổ chân có dấu vết bị cột….” Nói xong, đôi mi nhăn lại càng sâu.

Cho dù chưa bao giờ gặp Mộc Thương Lãng, nhưng chuyện tình có liên quan đến đệ nhất mật thám của “Tuyệt”, y hành tẩu khắp đại lục đã sớm nghe thấy, bằng tác phong làm việc của Mộc Thương Lãng, y cảm thấy hắn không phải là một người cam nguyện thần phục dưới thân người khác.

Hiện tại….

“Là Lôi Khiêm Chi.” Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng, mày kiếm cũng nhăn lại thật sâu.

“Khó trách mật thám luôn làm việc trầm ổn lại sửa tính sửa nết. Không thèm để ý đến đối phương là thủ lĩnh bộ tộc mà thẳng tay hạ sát.” Huyễn Nguyệt Trừng thản nhiên nói.

“Phượng Quân, Hồ đế, hiện tại nên làm thế nào cho phải?” Mộ Thiên Nhan nhẹ nhàng mở miệng: “Mộc Thuơg Lãng ám sát Lôi Khiêm Chi, Lôi tộc tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, hơn nữa đêm qua hắn nằm ác mộng liên tục, hiển nhiên cũng chú ý đến việc này.”

Bọn họ lần này đi Lôi tộc là muốn giải cứu Địa Tinh tộc, bị Đoan Mộc Ngưng nháo một trận, toàn bộ đã thoát khỏi Lôi tộc, đêm qua Dong binh đoàn cũng đã ra lệnh để hai thành viên hộ tống hai huynh đệ Khải Liêm và Khải Nhi đến Địa Tinh tộc hội hợp. Nói cách khác, nhiệm vụ lần này xem như đã hoàn thành tuyệt đối.

“Đợi Minh Tiễn và Nhất Kiếm trở về, các ngươi hộ tống Thương Lãng trở về Phượng tộc trước, tâm bệnh thì không thể trông chờ vào dược. Hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn có thể tự mình tỉnh lại mà thôi.” Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng. “Phượng tộc còn có Lục Lân Phi, ở đó hắn sẽ được chiếu cố tốt hơn.”

“Ân, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.” Mộ Thiên Nhan gật gật đầu. “Nhưng Vô Cực lúc trước có nói qua, hắn và ngươi phải đến Hổ tộc.”

“Không cần, ta đi cùng Hồ đế là được, sau cơm trưa liền đi.”

Chỉ còn năm ngày là đến hạn một tháng, là thời điểm hẹn ước với Hổ tộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui