Tư Cảnh Vực lặng lẽ nhìn Diệp Noãn đang nằm đang ngủ say, kế bên là Diệp Sở An đang lo lắng chỉn chu đắp chăn cho mẹ, hắn chỉ biết yên lặng nhìn.
Đợi khi cậu nhóc làm xong, hắn cất lời:
"Không có gì để nói với chú sao?"
Cậu nhóc lạnh mặt, không thèm nhìn lấy hắn một cái, hững hờ.
"Có chuyện gì nói chứ? Mà ở đây hết chuyện của chú rồi, chú về đi, cháu tự chăm mẹ được."
"Cháu chỉ là một cậu nhóc, làm sao trông được cô ấy mọi lúc?"
"Còn có bác sĩ y tá rất nhiều.
Chú mà không đi chỉ sợ một lúc mẹ tỉnh dậy thấy chú, mẹ lại tức giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe mất."
Tư Cảnh Vực lặn người, một lúc cười nhạt rồi gật đầu.
Diệp Sở An nói rất đúng, chắc rằng hiện tại Diệp Noãn đang hận hắn muốn chết.
Hắn vậy mà lại chính tay bắn cô.
Nhìn khuôn mặt hốc hác của người phụ nữ, hắn lo lắng khôn nguôi, càng hận chính bản thân vô dụng của mình.
Bao nhiêu năm qua, hắn ngu ngốc làm việc, mặc cho kẻ kia lợi dụng điều khiển tập đoàn của ông ta.
Tâm tình Tư Cảnh Vực bấy giờ rối ren không tả nổi.
Hắn đứng bật dậy, xoa đầu Diệp Sở An một cái.
"Thế nhóc phải chăm sóc mẹ cẩn thận giúp chú đấy.
Chiều tối chú lại đến."
Bàn tay hắn không nỡ buông khỏi đầu cậu bé, đáy mắt ánh lại không cỗ cảm xúc lạ thường, nhưng rồi Tư Cảnh Vực vẫn phải buông nhóc ra, sau đó đi mất.
Diệp Sở An bĩu môi khinh thường.
Gì mà chăm sóc mẹ giúp chú, mẹ là mẹ của cậu đấy! Là chính hắn ra tay làm mẹ cậu bị thương còn gì, đừng có mong cậu sẽ tha thứ cho hắn.
…
"Tư tổng, điều tra ra rồi! Mấy năm nay mỗi lần anh có triệu chứng đau đầu đều là dấu hiệu của việc sắp khôi phục lại trí nhớ, mỗi lúc đó bác sĩ La đều kê thuốc cho anh uống, thật ra thuốc đó là thuốc ức chế kí ức của anh, uống một thời gian dài sẽ mất ký ức vĩnh viễn.
Ông ta chính là người của ba anh!"
Nam Tư chắc nịch từng lời nói, đưa bảng báo cáo cho Tư Cảnh Vực xem.
Hắn ngồi trên ghế sô pha, cầm bản xét nghiệm, hai mày rậm cau lại, tờ giấy bắt đầu bị hắn cầm chặt đến biến dạng.
Bảo sao đã tám năm trôi qua hắn không nhớ lấy một thứ gì, nếu không phải là do bị đánh mạnh vào đầu, chắc chắn hắn còn là một con rối bị Tư Ngụy Minh quay như chong chóng.
"Sau khi mất đi ký ức tôi vẫn có ác cảm với ông ta, không ngờ khi nhớ lại mọi chuyện lại quá đáng đến thế này.
Ông ta đã giết chết mẹ tôi còn muốn làm hại đến người phụ nữ của tôi? Tư Cảnh Vực này ngàn lần vạn lần không để ông ta được toại nguyện."
Nam Tư vẫn nghiêm túc nhìn hắn.
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
"Thời Lục về nước chưa?"
"Vẫn chưa, cậu ấy còn đang xử lý công việc bên Ý."
"Bảo cậu ta bàn giao công việc cho người đáng tin cậy rồi về nước đi."
"Đã rõ!"
…
"Mẹ tỉnh rồi?"
Diệp Noãn dùng tay sờ đầu mình, thân thể cô ê ẩm khó chịu, nhất là phần chân hết thuốc tê nên đau đến nhăn mặt.
"Để con gọi bác sĩ!"
Sau khi cậu nhóc gọi, bác sĩ y tá liền bao quan xem xét vết thương, thay băng cho cô.
Bọn họ biết Diệp Noãn là một bệnh nhân rất đặc biệt bởi sau khi Tư Cảnh Vực rời đi có đôi lời dặn dò đến họ, họ biết nếu làm ra chuyện sai sót gì bản thân sẽ không được yên ổn.
Tình hình chung là cô còn phải tịnh dưỡng ở bệnh viện cả tuần để theo dõi tình hình.
"Chú ấy vậy mà dám ra tay với mẹ.
Biết trước con đã không cho mẹ ở lại đây, chúng ta ra nước ngoài sống thì đâu có bị cuốn vào đống rắc rối của chú ấy!"
Tâm tình Diệp Noãn lúc này bình tĩnh hơn lúc bị bắt đi.
Cô đăm chiêu nhìn về phía cửa sổ.
"Chú ấy không cố ý làm mẹ bị thương, chú ấy là cứu mẹ!"
"Cứu mẹ thì cũng không nên làm mẹ bị thương thế được!"
Cô nhìn Diệp Sở An, cười mỉm với cậu bé.
"Con là không biết tình hình nguy hiểm lúc đó thôi.
Lúc ấy chú Tư của con phải bắt buộc bắn phát súng đó, nếu không mẹ đã thành cái xác chết lâu rồi, không được ở đây nói chuyện với con đâu."
Cậu bé vẫn không nguôi ngoai được cơn giận chuyện Tư Cảnh Vực làm Diệp Noãn bị thương.
Lúc hắn đưa cô vào bệnh viện, cô còn bày ra bộ mặt giận dỗi oán hờn hắn, vậy mà giờ đã mềm lòng nói tốt cho hắn.
*Cạch!
Liếc ra ngoài cửa một cái Diệp Sở An liền nhìn đến Diệp Noãn, nói chuyện bằng ánh mắt khinh khỉnh đó, đại loại bảo "Người đàn ông của mẹ đến rồi kìa, con không làm phiền hai người tình tứ đâu!"
Sau đó cậu nhóc chạy vút ra khỏi phòng.
Không gian lại chìm vào trầm lặng.
Tuy Diệp Noãn đã nghĩ thông suốt, biết Tư Cảnh Vực là vì cứu mình mới làm mình bị thương nhưng tiềm tàng trong thâm tâm cô vẫn như Diệp Sở An, vẫn có mâu thuẫn vì việc chính tay hắn bắn mình.
Cô bắt đầu trùm chăn kín lại ngăn chặn ánh nhìn của người đàn ông.
"Trời nóng thế này còn trùm chăn?"
Đáp lại hắn là một khoảng lặng.
Tư Cảnh Vực bất lực ngồi xuống, kéo chăn của người phụ nữ cứng đầu xuống, cứ thế ngắm nhìn cô một lúc.
Gương mặt cô đã bớt hốc hác hơn lúc hắn vừa mới đưa cô vào đây.
Phần nào làm muộn phiền trong lòng hắn xua tan đi.
Cứ bị người đàn ông nhìn như vậy làm cho Diệp Noãn đỏ mặt, che ánh mắt của Tư Cảnh Vực lại.
"Nhìn gì mà nhìn?"
Hắn gỡ bàn tay nhỏ đang che mắt nhìn ra, mỉm cười vươn tay ôm chặt cô vào lòng.
Từ cái lúc nhớ lại ký ức, hắn đã muốn ôm chặt cô như này rồi, chỉ vì mọi chuyện không mong muốn liên tục cứ diễn ra khiến hắn rối ren..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...