"Mẹ kiếp, đúng là toàn một đám ăn hại!"
Một tiếng rống vang lên, kèm sau đó là tiếng thuỷ tinh rơi vỡ.
Tư Nguỵ Minh không kiềm chế được lửa giận trong lòng, con ngươi chất chứa vẻ độc ác, vừa chửi rủa vừa xông đến dùng một cước đạp mạnh tên đàn em ngã ngửa về phía sau, lưng đập vào vách tường cứng ngắc.
"Bảo chúng mày theo dõi động thái của đại thiếu gia, chưa được nửa chặng đường đã bị bắt tại trận! Động tác của chúng mày quá lộ liễu, còn lý do gì để tao giữ lại?"
Ông ta tức giận tóm lấy cổ áo của tên đàn em, từ cổ họng thoát ra những lời nói đầy cay độc.
"Trực...! trực giác của đại thiếu gia quá nhạy cảm...!Mặc dù chúng tôi đã ẩn thân rất tốt, nhưng cậu ta có thể nghe được tiếng động trong không khí, vậy nên mới xác định rõ được phương hướng chúng tôi ẩn náu."
Không để cho hắn ta được cơ hội biện minh, Tư Nguỵ Minh ngay lập tức ra tay đấm vào mặt tên đàn em một cái rõ đau.
Cú đấm đó mạnh đến nỗi làm cho người đàn ông hộc máu mồm, hai chiếc răng cửa bị gãy khỏi hàm, đồng thời máu mũi chảy ra.
Ban đầu Tư Nguỵ Minh nghĩ Cố Nguyệt huỷ hôn do nhất thời hồ đồ.
Điều tra ra thì mới biết cả hai đã có đối tượng theo đuổi.
Cố Nguyệt đem lòng yêu thiếu gia nhà họ Hoàng ông ta không có gì để phản bác, đằng này đường đường là đại thiếu gia nhà họ Tư ấy vậy mà đem lòng yêu phụ nữ đã có con riêng, đã thế gia thế lại không được hào hoa nổi trội bằng một góc nhà họ Cố.
Vậy nên Tư Nguỵ Minh đời nào để bọn họ được toại nguyện.
Chỉ là người ông cho đi giám sát từng nhất cử nhất động đã bị Tư Cảnh Vực phát hiện ra, đã thế người kia bị tên đàn em của hắn đánh cho thừa sống thiếu chết, đang nằm hấp hối trong phòng điều trị.
Tư Nguỵ Minh quay trở lại bàn làm việc, vo tròn tờ giấy huỷ hôn ước trong lòng bàn tay, vết nhăn trên khuôn mặt xô lại với nhau trông thật hung tợn, con ngươi hằn lên vô số tơ máu đỏ.
"Đúng là không thể ngồi im được!"
...
Ngày hôm sau, Tư Cảnh Vực cho gọi trợ lý đến, hỏi tình hình về vấn đề của bản xét nghiệm ADN lần trước.
Trợ lý ngơ ngác không hiểu vấn đề hắn ta đang nói, sau cùng vẫn phải nghe theo, một lần nữa đi làm giám định.
Lần này Tư Cảnh Vực nhất định điều tra ra rõ ngọn ngành, chỉ là phải chờ mất hai đến bảy ngày mới có kết quả giám định.
Sau khi tan họp, hắn định về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ lại gặp người phụ nữ ăn mặc bánh bèo, gương mặt hồn nhiên trong sáng.
Cô ta không ngần ngại gì mà ngồi vào vị trí làm việc thường ngày của hắn, hai chân gác lên bàn, ung dung gõ bàn phím điện thoại.
Tư Cảnh Vực cau mày, tay đưa lên day day hai bên thái dương.
Hắn vừa liếc mắt nhìn qua đã biết người phụ nữ này được ba mình đưa đến để quyến rũ hắn, phần còn lại muốn ngăn cản hắn hẹn hò với Diệp Noãn.
"A, Vực! Cuối cùng anh đã trở về!"
Nhìn thấy Tư Cảnh Vực, người phụ nữ trưng vẻ mặt hớn hở, ngay lập tức hạ chân xuống, chỉnh đốn lại trang phục, rời khỏi vị trí bàn làm việc mà nhảy nhào đến định ôm lấy thắt lưng của người đàn ông nhưng lại bị hắn né tránh.
"Cút!"
Tư Cảnh Vực không nhiều lời, con ngươi thâm thuý lạnh lùng liếc xéo khiến cho ả ta khiếp sợ, phải mất vài giây mới phục hồi lại trạng thái của mình.
"Vực, anh không còn nhớ em sao?"
Cô ả giả bộ yếu đuối, giọng nói nhỏ nhẹ như đang làm lũng, nhưng đối phương là ai cơ chứ, một vị tổng tài cao cao tại thượng, đã thế Tư Cảnh Vực cực kỳ chán ghét hạng người phụ nữ tự cho rằng bản thân mình đặc biệt, đến quyến rũ để hắn chịu trách nhiệm.
"Cùng một câu nói, tôi ghét nhất phải nhắc lại lần hai."
Tư Cảnh Vực trực tiếp lướt qua người cô ta, chợt ánh mắt dừng lại bàn làm việc của mình.
Từ trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại, bấm dãy số gọi cho trợ lý.
"Cho cậu đúng năm phút đến thay lại bàn ghế làm việc của tôi."
Người phụ nữ kia biết mình đang bị hắn sỉ nhục, giận dữ quay lại nhìn bóng lưng vững chắc của Tư Cảnh Vực, lớn tiếng nói.
"Anh đang tỏ thái độ với tôi sao?"
Vừa nói ả ta vừa tiến lại gần, chất giọng đanh chua hơn ban nãy.
"Tôi nói cho anh biết, Dư Diệu tôi từ trước đến nay chưa chịu thua kém bất cứ một ai! Tôi nói thẳng luôn, lần này tôi đến đây để quyến rũ anh, ba anh muốn tôi trở thành vợ anh.
Vậy nên từ giờ trở đi anh xuất hiện ở đâu, tôi sẽ ở đó."
Cô ta mạnh dạn tuyên bố chủ quyền, không những vậy còn nép sát lại gần người đàn ông hơn, ngón tay trỏ sơn móng đỏ đặt trên lồng ngực của hắn, từ từ miết xuống theo từng đường cong của cơ bụng.
Tư Cảnh Vực tỏ ý ghét bỏ, ngay lập tức đưa tay ra bẻ ngược cổ tay ả ta, con mắt sắc bén nhìn trực diện vào khuôn mặt ngông cuồng kia, chất giọng đanh thép thoát ra dường như đang cảnh cáo.
"Tốt nhất đừng động vào người tôi! Bằng không gia tộc cô sẽ bán gia bại sản chỉ trong vài phút tới!"
Nói xong, hắn lấy khăn lau tay của mình, sau đó vứt vào sọt rác ngay gần đó, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét, coi cô ta như một thứ rác rưởi không biết rõ nguồn gốc tự nhiên trôi vào đây.
Dư Diệu cũng không chịu yếu thế, trưng ra bộ mặt đầy khiêu khích, hai tay khoanh lại trước ngực, đấu khẩu lại lời nói của Tư Cảnh Vực không thua kém.
"Vậy tôi thử xem anh có tài cán gì? Anh dám chống lại ba mình sao? Anh cũng có thực lực đấy, đáng thương thay, anh lại không đủ tự tin để khiêu chiến với ông ta."
Ả ta nhướng mày, nở một nụ cười đểu, sau đó ngồi lên bàn làm việc của Tư Cảnh Vực, hai chân vắt chéo lại với nhau, một tay chống trên mặt bàn, tay còn lại đùa nghịch lọn tóc mai.
"Tôi cũng khá tò mò, người phụ nữ khiến cho anh ngày đêm nhớ nhung, vứt bỏ mọi tôn nghiêm của mình để mà theo đuổi cho bằng được là ai.
Cô ta có gì đặc biệt ngoài mấy bằng tốt nghiệp khen thưởng của trường Đại học không đáng tin cậy ở nước ngoài, lại làm mẹ đơn thân của một đứa con.
Xem ra người phụ nữ này cũng có thực lực ấy, lẳng lơ không kém cạnh mấy cô gái buông phấn bán hương, chẳng qua là dáng vẻ đó đội lốt thành thỏ ngọc ngây thơ, thu hút sự chú ý của anh."
Vừa nói Dư Diệu vừa liếc mắt nhìn sắc mặt của người đàn ông.
"Gu của anh cũng mặn mà đó! Cũng thích một cô gái đã từng qua quan hệ thể xác với một đám đàn ông..."
Nghe cô ta không ngừng tuôn ra những câu nói văng tục nhục mạ người phụ nữ mình yêu, hai tay Tư Cảnh Vực cuộn tròn thành đường quyền, hận không thể dùng nắm đấm này để trút cơn giận.
Đánh cô ta chỉ sợ làm bẩn tay, hắn cười nhàn nhạt mà mỉa mai:
"Cho dù tôi có thích, có yêu ai cũng sẽ không bao giờ để mắt đến loại khiếm khuyết trí tuệ như cô nên chớ cần cô bận lòng đến làm gì.
Cô cũng nên tự lo cho mình thì hơn, với tính cách kênh kiệu cùng đầu óc thiểu năng thì xem xem có tên bệnh hoạn nào chịu lấy cô không.
Càng không có cửa để so sánh với vợ sắp cưới của tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...