Bóng tối dần dần bao phủ, đèn đường đã được thắp sáng, chiếc xe Rolls royce chạy băng băng trên làn đường một chiều, từ từ vượt mặt những chiếc phía trước.
Hai mươi phút sau, Diệp Noãn đã có mặt tại điểm hẹn.
Từ trong xe nhìn xuyên qua lớp kính, hộp đêm Phồn Thịnh to lớn, đồ sộ nằm ở giữa lòng thủ đô.
Hộp đêm này chuyên hoạt động sau bảy giờ tối, Diệp Noãn đưa mắt nhìn vào đồng hồ làm bằng mạ bạc kích cỡ vừa phải trên cổ tay, lúc này đã là bảy giờ mười sáu phút, cô không để chậm trễ thêm giây phút nào hết, đưa tay định đẩy cửa xe bước ra, nhưng lại bị Tư Cảnh Vực ngăn lại.
"Có chắc đây là địa bàn của bọn chúng?"
Bàn tay to khoẻ của hắn giữ chặt lấy cổ tay của Diệp Noãn, con ngươi trầm lặng, hết nhìn cô rồi lại đưa mắt tới toà nhà cao tầng ngập trong ánh sáng chói mắt.
"Chắc chắn!"
"Tôi đi cùng em!" Tư Cảnh Vực tự quyết định, nhìn Diệp Noãn chằm chằm.
Hắn cảm thấy nơi này không được an toàn, và càng không muốn cô một bình bước vào đó.
"Không cần đâu! Đây là chuyện gia đình tôi, không cần anh phải nhúng tay vào."
Tư Cảnh Vực cười khẽ, cúi mặt sát gần bên tai cô, nói nhỏ:
"Bây giờ không liên quan nhưng sau này thì liên quan.
Với thân phận là con rể tương lai, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn ba vợ bị bọn người xấu làm hại được."
Sắc mặt Diệp Noãn dần đen lại, quát thẳng vào mặt hắn:
"Bây giờ là lúc nào rồi anh còn đùa cợt được hả?"
Nói xong, cô định gạt tay người đàn ông ra khỏi tay mình, nhưng lại bị Diệp Sở An giữ lại.
Cậu bé ngoảnh đầu đối diện với ánh nhìn của cô, nét mặt không an tâm giống như ai kia.
"Mẹ, mẹ không thể vào trong một mình.
Hãy để chú Tư vào cùng."
Diệp Noãn không muốn mất thêm thời gian, bị con trai thuyết phục một hồi cũng để cho Tư Cảnh Vực vào cùng mình.
Trước khi đi, cô còn căn dặn kỹ lưỡng Diệp Sở An ngoan ngoãn chờ đợi trong xe.
Một nam một nữ cùng bước xuống xe, khí thế cao nhã, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Hai người cùng sánh vai nhau đi vào trong hộp đêm, hòa vào ánh sáng chớp nhoáng, ồn ào náo nhiệt, tiếng nhạc xập xình đến chói tai.
Thường thường hộp đêm Phồn Thịnh sẽ chia ra làm năm tầng.
Tầng một là quầy bar, tầng hai làm câu lạc bộ thể thao bida lớn chuyên dành cho những cánh mày râu, công tử nhà giàu lui đến đây vui chơi, cá độ.
Tầng ba làm sòng bạc, tầng bốn tầng năm là khu quầy bar dành cho khách VIP, những tầng phía trên là khu nhà nghỉ cao cấp, nơi các cậu ấm bỏ tiền túi mua vui những cô em gái bán hoa qua đêm.
Nhìn độ đầu tư và cách bố trí những thú vui này đủ để hiểu doanh thu hộp đêm mỗi tháng kiếm được trên dưới mười triệu nhân dân tệ.
"Em có chắc bọn chúng đưa ba em đến đây?"
Tư Cảnh Vực cày mày, ánh mắt cảnh giác nhìn đám người ăn chơi trước mặt, giọng nói phát ra đầy khó nghe hỏi Diệp Noãn.
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên liên hồi, trên màn hình hiển thị dãy số lạ, dưới con số đấy kèm theo một đoạn tin nhắn nhỏ.
"Đến rồi sao? Ông già nhà cô đang đợi cô dưới tầm hầm số hai đấy! Đừng chậm trễ thêm giây phút nào nữa, tôi là một người rất dễ đổi ý.
Nhân lúc tâm trạng tôi đang tốt thì nhanh nhảu lết cái xác xuống đây!"
Diệp Noãn siết chặt chiếc điện thoại vào trong lòng bàn tay, con ngươi hằn lên tia máu đỏ, đáy lòng truyền đến cơn thịnh nộ.
"Xuống tầng hầm số hai! Bọn chúng đang giữ ba tôi ở dưới đó."
Diệp Noãn hỏi phục vụ lối dẫn xuống tầng hầm.
Được phục vụ chỉ dẫn, hai người về phía cầu thang dẫn xuống căn hầm, đi qua hầm một chỗ đậu xe, sau cùng đến tầng hầm hai.
Vừa bước xuống, đập vào mắt bọn họ là cảnh tượng một đám người nghiện cờ bạc không ngừng hò hét, có kẻ mặt mày ủ rũ, mặt mũi phờ phạc cũng có kẻ vui vẻ nét mặt hớn hở khi thắng được số tiền cược lớn.
Lúc này có một tên cao to bước đến trước mặt hai người.
Trông rất hổ báo, mái tóc vuốt keo nhọn hoắt được nhuộm màu đỏ như máu, kinh dị nhất là gắn khuyên đầy mặt.
Hắn ta rít một hơi thuốc, sau đó nhả ra một làn khói trắng đục.
"Cô là Diệp Noãn?"
"Đúng vậy!"
"Còn hắn ta?" Tên đó có chút cảnh giác, giương mắt lên nhìn Tư Cảnh Vực chằm chằm.
Diệp Noãn không đắn đo suy nghĩ gì mà đáp lại vẻ nghi hoặc của hắn ta.
Cô nói tiếp: "Cùng tôi đến đây để giao tiền!"
Tên đó nhếch một bên mày, rít một hơi thuốc lại nhỏ ra, ánh mắt không tin tưởng câu nói của cô.
"Tiền đâu?"
"Chỉ cần ba tôi trở về an toàn, tiền sẽ được giao đến trước mặt lão đại của anh." Diệp Noãn rắn rỏi đáp lại.
Tên đó đến trước mặt Tư Cảnh Vực, nhìn tổng quan từ đầu đến cuối chân, dường như đang tìm ra điểm bất thường trên người của hắn.
"Cất cái bản mặt đều cán đó vào!"
Giọng Tư Cảnh Vực thoát ra mang theo khí khái đe dọa kinh người.
Cùng với dáng vẻ điềm tĩnh bình thường, cũng làm cho tên kia đủ sợ hãi trong lòng.
Nhìn bề ngoài tên đấy tưởng côn đồ, nhưng hoá ra chỉ là thỏ đế đội lốt hổ dữ.
Hắn ta cũng không dám dây dưa đôi co với người đàn ông, tự giác dẫn đường cho hai người bọn họ đi vào trong căn phòng bí mật.
Căn phòng này rất tối, vừa bước vào một mùi hôi hám khó chịu xộc đến khoang mũi của hai người.
Mùi ẩm mốc cộng thêm mùi thuốc lá, mùi chất kích thích khiến cho Diệp Noãn có chút choáng váng.
Vẫn may cơ thể của cô vẫn trụ được trước mùi nồng nặc khó chịu này, cô nhẫn nại mà bước theo phía sau người dẫn đầu.
Sau năm phút, trước mặt hai người là một gã đàn ông cao to trọc đầu, trên khuôn mặt trung niên có vết sẹo dài từ khóe mắt xuống cằm trông thật dữ tợn.
Gã ta ngồi trên một chiếc ghế tựa, hai chân vắt chéo, tay kẹp điếu xì gà bốc khói đưa lên miệng rít.
Dưới mặt đất bẩn hôi hám có một người đàn ông cao gầy, toàn thân đẫm máu.
Nhìn thấy thân ảnh này, Diệp Noãn liền nhận ra người đó là ai.
Gương mặt từ đầu đến cuối luôn giữ nét lạnh lùng đến giờ nhìn thấy người ba đáng thương của mình lại không kiềm nén được cảm xúc, biểu cảm thương xót cùng với lo âu hiện rõ.
"Ba, ba! Ba có sao không?"
Diệp Noãn vội vàng quỳ xuống bên cạnh ba Diệp Thiên.
Cánh tay nhỏ run rẩy vươn ra đỡ lấy ba Diệp Thiên ngội dậy, sau đó ôm chặt lấy ông vào trong vòng tay, đôi mắt ngấn lệ bắt đầu bật khóc.
"Con xin lỗi! Là con đến muộn!"
Diệp Thiên bị bọn chúng hành hạ đến thừa sống thiếu chết, ông lim dim cố mở to đôi mắt của mình ra, tầm nhìn trước mặt trông rất mơ hồ không rõ cảnh vật.
Diệp Thiên chỉ mở miệng mấp máy thì thào câu gì đó không rõ, sau đó ngất lịm đi.
Gã đàn ông đang ngồi trên ghế tựa bật cười lớn, đôi mắt hau háu như loài dã thú nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, một suy nghĩ đen tối muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
"Cô em đến muộn thế? Em mà chậm thêm ba giây nữa là bàn tay của ông già này rơi xuống rồi!"
Nụ cười của gã ta trở nên nham hiểm, thoạt nhìn biết hắn là một tên ăn chơi gái sành điệu.
Tư Cảnh Vực âm thầm đứng khuất trong bóng tối, quan sát mọi việc đang diễn ra.
Diệp Noãn ôm chặt lấy cơ thể đẫm máu của ba mình, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía gã đàn ông.
"Người nợ tiền ông là Tố Giai chứ không phải ba của tôi.
Ông có gan đi đòi nợ mà không có gan đi tìm bà ta sao?"
"Đâu thể trách tôi! Có trách thì trách ông già nhà cô em! Ai bảo lão làm ăn thất thế, không kiếm đủ tiền cho vợ tiêu xài, làm bà ta đến gặp tôi vay tiền.
Đến hạn bà ta không có tiền để trả, dĩ nhiên ông ta phải thay bà già đó trả rồi.
Mà nếu ông ta lại không có tiền trả thì người phải trả là cô em."
"Nếu như tôi không trả tiền thì sao?"
Diệp Noãn cười lạnh, ánh mắt thâm sâu hệt như viên đạn phóng thẳng vào con mắt của hắn.
Trước khi bước vào căn tầng hầm này, Tư Cảnh Vực căn dặn cô nhất định không được yếu thế, bởi vì hắn đã cho xạ thủ bao vây toàn bộ hộp đêm Phồn Thịnh này.
Chỉ cần tên cầm đầu manh động là lập tức nơi đây sẽ trở thành trận chiến đẫm máu, người của Phồn Thịnh sẽ chết như ngả rạ.
Tên cầm đầu không phát giác ra nguy hiểm đang cận kề, sắc mặt thay đổi trở nên hung tợn hơn trước, gã ta ngang nhiên rút từ trong túi áo ra một khẩu súng, chĩa thẳng về phía hai cha con Diệp Noãn.
"Vậy thì mày với lão già kia ngay lập tức sẽ biến thành một cái xác."
Diệp Noãn không hề nao núng, cô cười khẩy một cái, sắc mặt đanh lại nhìn thẳng vào con ngươi hung tợn của gã đàn ông.
"Vậy ông có muốn cùng tôi đếm số viên đạn còn bên trong hộp đạn không?"
Diệp Noãn mở lời, giọng điệu đầy thách thức.
"Ồ, người đẹp! Cô thách thức lão già này sao?"
Không chờ Diệp Noãn có đáp lại hay không, gả ta lập tức lên cò, lòng bàn tay nắm chặt vào báng súng, nòng súng hướng về mi tâm của cô, ngón tay nhấn cò.
Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Tư Cảnh Vực từ trong bóng tối phi ra một mũi tên có chứa nọc độc.
Mũi tên lao như bay cắm thẳng vào động mạch chủ trên cổ tay của gã đàn ông, khiến cho gả hét toáng lên đau đớn.
Nhanh như chớp, Tư Cảnh Vực lao vút ra như một cơn gió, vươn tay ra đỡ lấy khẩu súng, sau đó chĩa thẳng vào ấn đường của tên cầm đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...