Bảo Bảo Phúc Hắc Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!


Dương Hạo là người nhạy bén, chỉ một lúc đã để ý đến ánh mắt thăm dò từ xa của Tư Cảnh Vực.

Ánh mắt hai người đàn ông cứ thế chạm nhau, như hai tia sét va chạm giữa trời quang.

Mất một lúc lâu, Dương Hạo không giao tranh ánh mắt với hắn nữa, cầm ly rượu trên bàn, như có như không cong môi với Tư Cảnh Vực, nâng ly uống một ngụm chào hỏi, ánh mắt lộ rõ vẻ thách thức.

Tư Cảnh Vực không thèm để Dương Hạo vào mắt nữa, nhấc ly cà phê trên bàn uống một ngụm.

Diệp Noãn cúi đầu ăn, hoàn toàn không để ý đến hai người đàn ông đang giao thủ bằng mắt.

Dương Hạo đối với Tư Cảnh Vực này có chút cảnh giác, chẳng biết sao cậu lại thấy người đàn ông này có liên quan đến Diệp Noãn.

Nhìn đến Diệp Noãn đang chăm chú ăn, xem ra tâm trạng đã đỡ hơn hẳn, bên khóe môi con vô ý để dính một ít sốt.

Dương Hạo nhìn thế nào cũng không thấy chướng mắt, ngược lại cảm thấy rất đáng yêu.

Ăn một lúc, cô phát Hiện Dương Hạo không động đũa, cứ chăm chú nhìn mình, Diệp Noãn chớp mắt hỏi:
"Sao cậu không ăn đi?"
Dương Hạo tao nhã rút khăn giấy trên bàn, hơi cúi người về phía trước, sắc mặt pha sự cưng chiều lau miệng cho Diệp Noãn, làm cô bất ngờ ngây ra nhìn cậu ta, sau đó lắp ba lắp lắp cảm ơn.


Cô mất tự nhiên, cảm thấy như thế quá thân mật, dù là bạn nhưng với người khác giới cũng không nên hành động thế kia.

Tư Cảnh Vực vừa gấp một miếng cá vào miệng, nhìn thấy hành động kia thì nuốt không trôi, quay sang gọi phục vụ đem cho hắn hai chai rượu, Cố Nguyệt cau mi hỏi hắn:
"Chẳng phải anh nói tối nay có cuộc họp, muốn giữ tinh thần tỉnh táo nên không muốn uống rượu hay sao?"
"Đột nhiên muốn uống."
Tư Cảnh Vực lạnh nhạt đáp lại cô ta bốn chữ, lại nhớ đến hình ảnh lúc nãy Dương Hạo thân mật lau miệng cho Diệp Noãn, trong người cảm thấy bức bối.

Rõ ràng người đàn ông kia là cố tình cho hắn biết, người phụ nữ đó là của cậu ta.

Sao Tư Cảnh Vực lại tức giận, dù bọn họ có là gì của nhau thì liên quan gì đến hắn?
Cố Nguyệt từ đầu đến giờ cố tỏ ra không để ý cũng phải để ý, Tư Cảnh Vực hôm nay thật lạ.

Cô ấy nương theo ánh mắt của hắn nhìn đến đôi nam nữ đang ăn phía xa, nghĩ rằng bọn họ là bạn trai bạn gái với nhau, mà người đàn ông kia còn rất chu đáo lau miệng cho người phụ nữ, múc nước canh cho cô ấy.

Cố Nguyệt bỗng thấy chạnh lòng, giọng nói có chút mất mát như đùa như không với Tư Cảnh Vực:
"Anh nhìn thấy không? Người đàn ông đó chu đáo với người phụ nữ của mình thế kia, anh nên học tập, đừng cứ trưng cái mặt lạnh ra nữa."
Tư Cảnh Vực khẽ cười nhạt, xoa đầu cô, giọng điệu dịu dàng:
"Anh bận thế này mà vẫn vì một câu nói của em, đưa em đến đây ăn, em còn chưa thấy anh tốt với em sao?"
Cô Nguyệt cười e thẹn, nép vào lòng hắn, dụi dụi nũng nịu.

"Em hiểu anh tốt với em nhất mà, chỉ là… em muốn anh học cách đối với em tình cảm một chút mà thôi!"
"Tình cảm? Thế này… đã được chưa?"
Tư Cảnh Vực kéo Cố Nguyệt lại áp gần mặt mình, khoảng cách rất gần, người đàn ông này còn xấu xa kéo dài giọng nói.

Cố Nguyệt cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt mình, cùng với giọng nói yêu nghiệt kia làm cho xấu hổ.

Tuy trong lòng vô cùng vui mừng nhưng vì sĩ diện của con gái mà đẩy hắn ra.

"Được rồi, anh cùng em ăn đàng hoàng đi!"
Hắn nói mình đã no, bảo Cố Nguyệt cứ ăn, bộ dạng Tư Cảnh Vực xem ra rất tận hưởng bữa ăn cùng vị hôn thê nhưng thực chất trong lòng hắn rất rõ, tay ôm người đẹp nhưng trong lòng trống rỗng.

Hắn từng quen qua vô số cô gái, yêu đương tình trường đã trải qua vô số, dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó bản thân muốn suốt bao năm qua, nhưng vẫn chưa tìm ra được.

"Ăn no chưa?"

Dương Hạo dịu giọng hỏi Diệp Noãn, cô đang dùng giấy lau miệng, khẽ gật đầu với cậu.

Ánh mắt Dương Hạo thoáng nhìn qua người đàn ông vừa nãy giao tranh ánh với mình, thầm nói với cô:
"Noãn Noãn, phối hợp diễn trò ân ái với tôi một lúc được không?"
Cô tò mò tròn mắt hỏi:
"Để làm gì? Đừng nói là mấy vị tiểu thư theo đuổi cậu chạy đến đây theo dõi nhất cử nhất động của câu đó chứ?"
Diệp Noãn lập tức xua tay, ánh mắt thoáng nhìn qua nhìn lại.

Cơn ghen của phụ nữ rất kinh khủng, cô không dám nhận lấy cái danh người phụ nữ của Dương Hạo để bị đám phụ nữ thầm thương trộm nhớ cậu ta cho một trận.

Dương Hạo liền chối bỏ chuyện cô suy diễn ra, thở dài bảo:
"Làm gì có chuyện đó, chỉ là… lừa người một chút."
Cô cau mày lại tò mò nhìn Dương Hạo, chẳng biết cậu đang bày trò quái quỷ gì, nhưng cô không hỏi thêm lời nào nữa, gật đầu đồng ý.

Dương Hạo kéo căng khóe môi, vòng qua nắm lấy tay Diệp Noãn, đỡ cô dậy, còn cẩn thận vén lọn tóc đang che bên gương mặt của Diệp Noãn lại, cử chỉ vô cùng thân mật.

Sau khi thanh toán tiền xong, cả hai tay trong tay rời đi.

Khi đi ngang qua bàn của Tư Cảnh Vực, Diệp Noãn bỗng thấy sống lưng lạnh toát, bất giác đứng khựng lại nhìn đến hắn.

Dương Hạo không nói gì, thân mật ôm sát eo cô kéo đi, Diệp Noãn mới có sức lực để đi tiếp.

Tư Cảnh Vực thờ ơ như chẳng thấy gì, quay sang nhìn Cố Nguyệt đang ăn, kiếm chủ đề tán gẫu với cô ấy.

Ra khỏi nhà hàng, Dương Hạo nhìn Diệp Noãn với ánh mắt dò xét, ngờ hoặc hỏi cô:

"Cậu và tên đàn ông trong quán lúc nãy có quan hệ gì với nhau sao?"
Diệp Noãn hơi ngây ra suy nghĩ, có lẽ thấy cô đứng khựng ngay bàn của Tư Cảnh Vực nên Dương Hạo mới hỏi câu này.

Cô liền lắc đầu phủ nhận:
"Làm gì có, chân mình bị tê, không đi nổi nên mới đứng lại chỗ đó thôi.

Thời gian không còn sớm nữa, mình về nhà trước đây, tạm biệt cậu, hẹn gặp lại sau!"
Dương Hạo ngỏ lời muốn đưa cô về, Diệp Noãn khéo léo từ chối, cô có chút chột dạ vì lừa cậu, cũng cảm thấy bản thân nên cách xa Dương Hạo một chút.

Không thể đưa cô về nhà, cậu chỉ đành nhìn theo bóng lưng của cô dần khuất trong chiếc taxi.

Tư Cảnh Vực một tay lãnh đạo tập đoàn MR lừng lẫy, danh tiếng vang xa, Dương Hạo cũng trong giới kinh doanh nên có biết đến hắn.

Cậu ta từng thấy Tư Cảnh Vực vài lần tại mấy buổi tiệc xã giao, cũng không để ý mấy.

Nhưng hiện tại thấy hắn ở đây, cậu mới để ý kỹ, Tư Cảnh Vực trông khá giống với Diệp Sở An, con trai của Diệp Noãn.

Linh tính nói cho hắn biết chuyện này là không bình thường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận