Tiểu Ngư và Giang Phàm cùng nhau đến trước cổng trường đại học D, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Nhan Duy An đợi trước cửa, liền vẫy tay với cô ấy: “Duy An, ở đây."
Nhan Duy An đứng trước cửa nghe thấy tiếng gọi, cười dịu dàng ngoan ngoãn, vững vàng bước đến.
Nhan Duy An là em gái của Nhan Tiểu Ngư, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng năm năm qua đã sớm xem nhau là người thân, tuy nói tính cách khác Nhan Tiểu Ngư một trời một vực, nhưng tình cảm chị em rất thân thiết.
"Duy An!" Tiểu Ngư ôm cổ Nhan Duy An vừa lên xe, cọ cọ trên người cô ấy: “Em gái, chị vô cùng nhớ em..., a, tại sao ôm như vậy lại không thấy dễ chịu nhỉ, có phải em gầy đi rồi hay không, để chị ôm một cái xem trọng lượng..."
"Chị, đừng làm rộn, anh Giang còn ở đây."
Nhan Duy Nhan nhìn Tiểu Ngư trong lòng, không có cách nào khuyên được, chỉ có thể nhìn Giang Phàm cười cười.
Giang Phàm nhìn hai chị em thân mật thì bật cười, khởi động xe.
Nếu như nói bạn nhỏ Tiểu Ngư suốt ngày chạy nhảy thì Nhan Duy An là một con sông chảy xuôi phẳng lặng.
Khuôn mặt và tướng mạo của Nhan Tiểu Ngư nhìn một lần thì không thể quên, xinh đẹp, phấn chấn linh động, đôi mắt sáng có thể khiến cho đám trai trẻ ngất ngây.
Mà Nhan Duy An, diện mạo không quá xuất chúng, quần áo đơn giản, mộc mạc, đeo kính gọng đen che khuất nửa khuông mặt, mái tóc ngắn theo kiểu học sinh thường để, nhưng càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt tinh tế khéo léo, giống như gốm sứ được chế tác tinh xảo, rất thoải mái, nhìn lâu có thể giống như hóa thành giọt nước trong suốt trong bàn tay người, yên ổn bất động, cũng là một loại cảnh đẹp.
Giang Phàm lái xe đến khu nhà của Nhà họ Giang, cả một đường Tiểu Ngư không hề yên tĩnh, liên tục hỏi han Nhan Duy An, gần như mang hết chuyện mỗi ngày cô ăn cái gì, ăn nhiều ít thế nào,… đều hỏi thật cặn kẽ...
Nhan Duy An trả lời từng câu từng câu một, không hề có vẻ gì là mất kiên nhẫn, cho đến khi gần đến mới bắt được chỗ hở trong khi Nhan Tiểu Ngư đang líu lo không ngừng: “Chị, hôm nay chị có gì đó không đúng, hơn nửa tháng không gặp có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có!" Tiểu Ngư hoảng hốt, ánh mắt lấp lánh, vuốt mặt mình hỏi: “Chị mập sao, chẳng lẽ là mập..."
Chẳng lẽ mắt của em gái cô là Hỏa nhãn kim tinh sao, liếc mắt đã nhìn ra mình suýt thì bị thiếu gia Xã hội đen lừa gạt?
Nhan Duy An theo bản năng dò hỏi một chút, thấy được ánh mắt của Nhan Tiểu Ngư đã biết là thật sự có vấn đề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...