Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Editor: Ngạn Tịnh.

Quả nhiên là người đến không có ý tốt.

Lực của một người khó mà ngăn cản được bọn chúng, Tiểu Ngư phán đoán hơn

thiệt, cắn răng một cái, không lo cái khác, co cẳng chạy.

Nhưng không ngờ, phía sau cô cũng sớm có mai phục. Ngay một khắc cô quay

đầu kia, chợt bị một thiết côn nện vào đùi, khiến cho cô rên lên một tiếng, ngã

ngồi trên mặt đất, trán thấm ra không ít mồ hôi.

“Các người.... có phải là... đã tìm nhầm người hay không...”

Tiểu Ngư một tay đỡ chân bị đánh, một tay lặng lẽ đưa vào túi, sờ đến điện

thoại di động, theo bản năng vội vàng nhanh chóng gửi tín hiệu cầu cứu.

“Ít nói nhảm, chính là cô ta không sai đâu, người phụ nữ của Nam Cung Thấu!”

Người áo đen lạnh giọng quát, bàn tay quơ lên, liền có hai người áo đen

cao lớn tiến tới gần, thừa dịp cô bị thương đã kiệt sức, nhanh chóng kiềm chế đầu


vai của cô, giơ tay bịt kín miệng mũi của cô.

Mùi thuốc mê nồng đậm chui vào mũi, Nhan Tiểu Ngư hiểu mình bị đánh thuốc

mê, ra sức giãy giụa.

Giãy giụa thì cô nhìn thấy, cho dù dòng người rối rít vì thấy hỗn loạn

mà tháo chạy, nhưng cô gái trên lầu hai quán cà phê, vẫn đang nhìn mình, không

can dự vào, khoanh tay đứng trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn mình.

Tiểu Ngư ném ánh mắt cầu cứu về phía cô ta, kỳ vọng cô gái xa lạ này có

thể báo cảnh sát, hoặc là áp dụng chút thủ đoạn cứu giúp cô.

Cô gái dường như cũng nhận được tin tức của cô, chậm rãi buông tay trước

ngực xuống, giơ tay lên, từ từ tháo kính mắt xuống.

Đùng----! Tiểu Ngư nhìn thấy đôi mắt kia thì chẳng hiểu tại sao, như gặp

phải thiên lôi, lồng ngực nổ tung, nhất thời không thể suy tư, trong đầu trống


rỗng, sững sờ.

Đây là một đôi tròng mắt.... sao có thể quen thuộc như vậy... sao lại giống

với mình như... thế?!

“Bắt lại! Mang đi! Lần này, phải để Nam Cung Thấu lấy mạng chuộc lại!”

Người đàn ông mặc áo đen dẫn đầu ra lệnh cưỡng chế, Tiểu Ngư liền cảm

thấy sau ót bị vật nặng đánh vào, trong chốc lát đã mất

đi tất cả ý thức, nhắm mắt lại chìm vào trong bóng đêm...

Xe dần dần rời đi. 

Chiếc điện thoại kia yên lặng không một tiếng động rớt ra từ người Nhan

Tiểu Ngư, ánh sáng lập lòe, đang hiện lên thông báo tin nhắn cầu cứu cô vội

vàng soạn đã được gửi đi thành công.

Đây là một dãy số mã quốc tế.

Cũng là dãy số Nhan Tiểu Ngư quen thuộc nhất, cũng tin tưởng nhất suốt

năm năm.

Màn hình vẫn như thường, lóe ra bốn chữ ngắn gọn.

“...Cứu em... Thạch Đầu...”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui