Tống Thần phản ứng lại gần như ngay lập tức, hắn nhanh chóng gỡ tay Bạc Vũ đang nắm chặt cổ áo mình ra, vội vã đứng dậy chỉnh trang lại vạt áo xốc xếch, lạnh lùng nói:
- Mong cậu tự trọng, tôi là người đã có bạn gái, tôi không có hứng thú với con trai đâu!
Bạc Vũ: ???
Vừa nói Tống Thần vừa bước về phía cửa, chỉ còn 2 bước nữa là ra được bên ngoài thì có kẻ còn nhanh chân hơn hắn, đem cửa đóng sầm lại, giọng nói âm u vang lên sau lưng:
- Hạ Tiếu, bọn tớ còn có chút chuyện cần tâm sự, các cậu về lớp trước đi.
.
.
- A...đau.
- Sắp xong rồi, một chút nữa thôi.
- Đau quá, Hạ Tiếu, cậu thổi cho tớ đi! Thổi thổi sẽ hết đau!
- Được rồi, lại đây tớ thổi cho nào.
Bạc Vũ ngồi bên cạnh nhịn không nổi nữa, da gà ga vịt nổi hết cả lên, hắn dùng ánh mắt kỳ thị nhìn Tống Thần và Hạ Tiếu đang bày trò ân ái, ghét bỏ nói:
- Con mẹ nó hai người có thôi đi không?
Hạ Tiếu đến một ánh mắt cũng lười bố thí cho Bạc Vũ, hừ lạnh:
- Cậu còn dám mở miệng ra nói chuyện à? Nhìn xem cậu làm gì với khuôn mặt đẹp trai của bạn trai tớ này?
Tống Thần nghe đến chữ 'bạn trai' hai mắt liền sáng lên, như có như không liếc Bạc Vũ một cái, trông cực kỳ gợi đòn.
Bạc Vũ tức đến nghiến răng mà không thể làm gì, hắn đâu thể nói rằng cú đấm đấy là Tống Thần cố tình đưa mặt ra hứng, vừa nhìn thấy cậu ta khóe miệng chảy máu, Hạ Tiếu liền mặc kệ hết phải trái đúng sai, lôi hắn ra mắng xơi xơi suốt 10 phút, làm hắn không chen miệng được câu nào.
Mà Tống Thần, thủ phạm hố hắn hết lần này đến lần khác, lại tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn đứng sau lưng Hạ Tiếu nhìn hắn bị mắng như con, trên mặt viết rõ bốn chữ: cực kỳ đắc ý.
Đúng là cái đồ kỹ nữ tâm cơ.
Vụ lần trước Tống Thần nói với Hứa Giai Kỳ chuyện hắn ở Lush bar tạm thời coi như giải quyết xong, nhưng còn mối thù phá hỏng thanh danh của hắn, hắn sẽ từ từ tính sổ.
Đệch, đường đường là Bạc công tử nổi tiếng phong lưu phóng khoáng, đào hoa không dứt, thế mà lại bị người ta hiểu nhầm là "nằm dưới", đúng là vết nhơ lớn trong cuộc đời mà.
Bạc Vũ vô thức cử động cánh tay một chút, cảm giác đau nhói từ bả vai truyền đến, cơn tức nhịn từ nãy đến giờ đột nhiên xông lên:
- Tử Lẫm cậu có biết bôi thuốc không thế?
Tử Lẫm cũng cọc, vứt luôn bông băng trong tay xuống đất, gắt:
- Anh có ngồi yên cho người ta bôi thuốc không? Em không làm nữa, em đi gọi chị Hứa Giai Kỳ xuống đây bôi thuốc cho anh vừa lòng nhé?
Vừa nghe đến tên Hứa Giai Kỳ, Bạc Vũ như thể quả bóng bị xì hơi, chán nản tựa đầu lên ghế, mệt mỏi liếc Tử Lẫm:
- Vâng, xin lỗi.
Bôi thuốc tiếp đi.
Tử Lẫm cười cực kỳ gợi đòn:
- Em không ngờ chỉ một cái tên lại có sức công phá lớn như thế đấy.
- Câm mồm.
Tử Lẫm biết điều ngậm chặt miệng.
Ở góc bên kia, tình hình có vẻ hơi hỗn loạn.
Hạ Tiếu đang thô bạo đè Tống Thần xuống, vươn tay muốn cởϊ áσ cậu ra.
- Cậu không cởϊ áσ thì làm sao tớ bôi thuốc được?
Tống Thần như thể con gái nhà lành bị người ta cường thủ hào đoạt, cậu nép sát vào trong góc, hai tay giữ chặt mép áo, cố chấp lắc đầu:
- Tớ tự bôi thuốc được!
Nếu như Hạ Tiếu vén áo hắn lên, nhìn thấy cả người hắn lành lặn không có vết thương gì, không phải cái trò giả vờ đáng thương của hắn sẽ bị lộ tẩy à.
Bạc Vũ quả thật đánh nhau không tệ, may mà hắn từng học cận chiến, cứ chỗ nào lộ ra ngoài hắn đều dùng để đỡ đòn, dù sao thì cũng có Hạ Tiếu đau hắn, chỉ cần để cô nhìn thấy mấy vết thương dọa người này, chắc chắn Bạc Vũ sẽ bị giáo huấn.
Đàn ông làm bạn với phụ nữ, có quỷ mới tin, huống chi bạn gái hắn lại xinh đẹp như vậy, tính cách lại còn tốt, nói chung là cái gì cũng tốt hết.
Những sinh vật giới tính nam xung quanh Hạ Tiếu, hắn cần phải xử lý sạch sẽ.
Hạ Tiếu tức giận kéo tay Tống Thần ra, cả người mệt như vừa mới đánh trận:
- Cậu xấu hổ cái gì cơ chứ? Tớ nhìn một cái thì làm sao? Nhìn xong thì tớ chịu trách nhiệm là được chứ gì?
- Không được!
- Có cái gì mà không được?
- Chính là không được!
Cả cơ thể Hạ Tiếu gần như đè hẳn lên người Tống Thần, tư thế vừa thân mật vừa ái muội, hai người quần áo xốc xếch, khuôn mặt đỏ bừng, lại còn đang thở dốc, trông như thể vừa mới 'vận động kịch liệt' xong.
Bạc Vũ thở dài liếc mắt ra chỗ khác, lười biếng nói:
- Hai người, đi thẳng 200m, sau đó rẽ trái đi thêm 10m, khỏi cần cảm ơn.
Tử Lẫm tò mò hỏi:
- Ở đấy có gì ạ?
Bạc Vũ híp đôi mắt đào hoa lại, khóe miệng xấu xa khẽ nhếch:
- Khách sạn tình thú.
Hạ Tiếu và Tống Thần:...
***
Chớp mắt đã đến Tết dương lịch.
Tết năm nay được nghỉ 3 ngày, Hạ Tiếu phải theo ba mẹ đến thăm ông bà nội ở thành phố N, vừa trở về thành phố B, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đám bạn của cô lại ồn ào kêu muốn Tống Thần mời khách.
Hạ Tiếu nghĩ nghĩ một chút, sau đó nhắn tin hỏi ý kiến của cậu.
Tống Thần rất thoải mái đồng ý, nói rằng mọi người cứ tự do chọn nhà hàng, tối nay có thể đi luôn.
Ngược lại, Hạ Tiếu lại cảm thấy có chút lo lắng.
[Tối nay kiểu gì đám Bạc Vũ cũng bày trò làm khó dễ, cậu cẩn thận một chút]
Tống Thần khẽ cười, cảm thấy cõi lòng đều mềm mại, cảm giác có người lo lắng cho mình thực sự rất hạnh phúc.
Hắn mở voice chat, nhẹ nhàng nói:
[Không phải có cậu bảo vệ tớ rồi sao?]
Nhận được tin nhắn thoại của Tống Thần, Hạ Tiếu ngây người trong chốc lát, gò má không kìm được nóng bừng lên.
Tống Thần thực sự rất biết cách khiến cho người ta bối rối mà.
Hạ Tiếu đợi cho nhịp tim bình ổn, cô ấn vào voice chat, nghiêm túc nói:
[Yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu]
Tống Thần yên lặng nghe đi nghe lại đoạn tin nhắn thoại, sau đó liền lưu về máy, đầu mày cuối mắt đều là ý cười dịu dàng.
Bạn gái của hắn đáng yêu quá đi mất.
.
.
Mặc dù đã nói sẽ bảo vệ Tống Thần, nhưng một mình Hạ Tiếu vẫn không thể đối đầu được với thế lực hắc ám đông đảo kia, kết quả là Tống Thần vẫn phải uống vào không ít rượu.
Sau đó thì, bạn trai của cô bị người ta chuốc say mất rồi.
----------
Ưattpad_arthan_
Các cậu quên cái gì rồi đúng không? Quên ấn vào ngôi sao nho nhỏ phía dưới đó ~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...