Hạ Tiếu im lặng nhìn Tống Thần đang cẩn thận đặt chân cô lên đùi, tỉ mỉ giúp cô xoa bóp chân, đột nhiên nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Cô rối rắm nhìn Tống Thần một lúc lâu, sau đó dè dặt lên tiếng:
- Tống Thần, tớ bảo này...
Tống Thần không ngẩng đầu lên:
- Ơi?
Hạ Tiếu cắn cắn môi:
- Tớ vừa phát hiện ra một chuyện...
- Ừ?
Hạ Tiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô khẽ hít một hơi thật sâu, nói nốt:
- Hình như tớ thích cậu mất rồi.
Tống Thần dừng động tác trên tay, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tiếu:
- Sao cơ?
Hắn tưởng mình nghe nhầm.
Hạ Tiếu quay đầu lại, cô nhìn sâu vào mắt cậu, thẳng thắn nói:
- Tớ nói, tớ thích cậu.
Cậu có thích tớ không?
Thực ra Hạ Tiếu đang đánh cược, sau khi xác định rõ tình cảm của mình, cô có 2 sự lựa chọn, nói ra hoặc âm thầm giữ kín.
Cô không phải tuýp con gái sẽ đi thích thầm người khác, tìm cách làm bạn với người ta, sau đó nhìn người ta ở bên cô gái khác, rồi âm thầm chịu đau khổ một mình.
Nếu nói ra, sẽ có 3 khả năng xảy ra, nếu may mắn, người kia trùng hợp cũng thích cô, vậy thì quá tốt rồi.
Nếu không may, cậu ấy không thích cô nhưng không bài xích tình cảm của cô, vậy thì cũng không sao cả, từ từ theo đuổi là được.
Khả năng tệ nhất, đó là đến bạn bè cũng không làm được nữa.
Cô không thích làm bạn với người mình thích, rồi âm thầm ở đằng sau chúc người ta tìm được hạnh phúc, đấy không phải tác phong làm việc của cô.
Hơn nữa, mặc dù không biết Tống Thần có thích cô hay không, nhưng cô có thể khẳng định cậu ấy không ghét cô.
Khả năng tỏ tình thành công là 50%, dù cậu từ chối, cô vẫn có thể tiếp tục theo đuổi cậu, dù sao cái danh bạn gái vẫn còn đấy, cô hoàn toàn có thể thoải mái loại bỏ đối thủ.
Hạ Tiếu cẩn thận quan sát Tống Thần, cố gắng không bỏ lỡ bất kỳ một biểu cảm nào trên khuôn mặt cậu.
Ánh mắt Tống Thần nhìn cô quá phức tạp, Hạ Tiếu có thể nhìn ra được sự kinh ngạc, một chút sự vui mừng, nhưng nhiều hơn cả là sự do dự và kháng cự.
Cô rũ mắt, cố gắng nở nụ cười:
- Cậu không thích tớ cũng không sao, nhưng xin cậu đừng tránh mặt tớ, cũng đừng ghét bỏ tớ, đừng không quan tâm đến tớ nữa.
Tớ sẽ không chịu được mất.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nói xong những lời này, cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy trái tim đau nhói, cảm giác khó thở như thể có một tảng đá lớn đè nặng lên ngực, khiến cô khó chịu đến muốn khóc.
Tống Thần sững người, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó vươn tay nâng mặt Hạ Tiếu lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Vành mắt cô đã hơi đỏ lên, đôi mắt ướŧ áŧ long lanh nước, khiến tim hắn mềm nhũn.
Tống Thần dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô, thở dài:
- Làm sao mà tớ có thể không quan tâm đến cậu được chứ?
Hạ Tiếu vươn tay bắt lấy tay Tống Thần, áp lên má cô, nhỏ giọng hỏi:
- Vậy tớ có thể theo đuổi cậu được chứ?
Tay Tống Thần hơi cứng lại, thấy cô gái nhỏ trước mặt lại bày ra vẻ mặt tủi thân muốn khóc, hắn đành mềm lòng xoa đầu cô:
- Được.
Nhìn Hạ Tiếu vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào, Tống Thần cảm thấy bây giờ có bảo hắn đào tim ra cho cô, hắn cũng sẵn sàng.
Cô nào biết, hắn chậm chạp không trả lời cô, không phải vì hắn do dự tìm cách từ chối, mà là vì hắn kinh ngạc trước phản ứng của chính mình.
Biết được cô có tình cảm với chính mình, kế hoạch của hắn lại thuận lợi hơn một phần, bởi vậy, tất nhiên, khi nghe được lời tỏ tình của cô, hắn rất vui.
Nhưng hắn nhận ra, niềm vui ấy không phải vì kế hoạch thuận lợi, mà đó là sự hạnh phúc từ tận trái tim khi được người mình thích tỏ tình.
Phải, hắn thừa nhận, hắn thích Hạ Tiếu.
Dù hắn có tự tìm cách lừa dối bản thân bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cơ thể và trái tim của hắn vẫn luôn vô cùng thành thật mỗi khi hắn ở bên cô.
Cái lúc nghe thấy lời tỏ tình của cô, trái tim hắn đập nhanh tới mức muốn bay ra khỏi lồng ngực, cảm giác vui sướng như điên dù có làm cách nào cũng không đè ép được.
Hắn biết, hắn không thể tiếp tục lừa dối hay biện hộ gì về bản thân nữa rồi.
Hắn thích cô, lại muốn lợi dụng cô, như vậy không thể được.
Hắn không thể để mình làm ra chuyện khốn nạn như vậy được.
Huống chi, cô lại còn là con gái của kẻ đã gϊếŧ cha mẹ hắn.
Hắn cần phải dừng lại trước khi quá muộn, nếu không, đến cuối cùng, cả hắn và Hạ Tiếu đều sẽ là người chịu tổn thương.
Lời từ chối đã trực thốt ra, thế mà vừa nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Hạ Tiếu, hắn không làm sao nói ra được.
Không biết từ bao giờ, hắn đã bắt đầu vô thức nghĩ về cô, hắn tìm mọi cách chăm sóc, nuông chiều, bảo vệ cô, càng ngày càng thích thuận theo ý cô.
Chỉ cần nhìn cô chịu ấm ức một chút, hắn liền mềm lòng.
Đây là một dấu hiệu vừa nguy hiểm vừa ngọt ngào, mà hắn thì không có cách dừng lại.
Nếu cô đã muốn theo đuổi hắn, vậy hắn liền để cô theo đuổi.
Chỉ cần hắn nhất quyết không đồng ý, cô rồi sẽ chán nản mà bỏ cuộc, sau đó mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi, phải không?
P/S: Con trai tớ được cái thiếu nghị lực và thích tự vả =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...