Hạ Tiếu nhanh chóng tìm được chủ nhân giọng nói kia, là một cô gái tóc ngắn, da hơi ngăm, trông cũng khá ưa nhìn.
Hạ Tiếu nhìn lướt qua đồng phục cô ta đang mặc, ừm, là học sinh năng khiếu.
Hạ Tiếu nở nụ cười vũ mị, không nặng không nhẹ đáp:
- A, không chỉ có cái mặt, tôi còn có đầu óc nữa.
Cậu có không?
- Phụt..haha
Vài tiếng cười giễu cợt vang lên xung quanh.
Đây rõ ràng là miệt thị đám học sinh năng khiếu như cô ta chỉ biết vận động, không có đầu óc mà.
Cô gái tóc ngắn kia sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi, định xông đến:
- Mày—
Vài cô gái xung quanh ngăn lại cô ta, khuyên nhủ:
- Thôi, cái loại đấy không đáng để so đo đâu.
Đừng làm loạn, coi chừng bị hủy tư cách thi đấy!
Hạ Tiếu lấy tay nghịch nghịch lọn tóc, mỉm cười:
- Có muốn so đo cũng phải tự xem lại xem bản thân mình có tư cách hay không.
Trước khi ra ngoài không mang theo não thì cũng nhớ đeo rọ mõm vào, biết chưa?
- Con đĩ này—
- Tuýt—
Tóc ngắn vừa định xông đến định đánh nhau với Hạ Tiếu thì tiếng còi cảnh báo vang lên.
Thầy thể dục tức giận chen vào giữa đám đông, quát:
- Các em làm cái gì đấy? Thích gây sự với nhau chứ gì? Bây giờ tôi cho cả đám lên phòng giáo vụ đánh nhau luôn cho thoải mái! Khỏi cần thi thố gì nữa!
Lúc này, đám học sinh năng khiếu kia mới chịu yên tĩnh trở lại, chỉ dám hằm hè lườm Hạ Tiếu.
Cô chẳng quan tâm lắm, chỉ mỉm cười vô tội nhìn thầy giáo:
- Dạ bọn em sai rồi ạ! Lần sau bọn em không dám nữa đâu thầy, thầy cho em xin lỗi ạ.
Thấy cô ngoan ngoãn nhận sai như vậy, thầy giáo chỉ trách móc nhắc nhở vài câu sau đó liền bỏ đi.
Đúng lúc này, tiếng thông báo vang lên:
- Các thí sinh tham gia hạng mục chạy 3000m nữ chú ý, còn 3' nữa sẽ bắt đầu cuộc thi.
Đề nghị các thí sinh di chuyển đến vạch xuất phát để tiến hành các công tác chuẩn bị.
Xin nhắc lại...
Hạ Tiếu thong thả bước về phía vạch xuất phát ở đường chạy của mình, sau đó cô bất ngờ nhận ra, con bé tóc ngắn vừa gây sự với cô vậy mà ở ngay bên cạnh.
Hạ Tiếu chủ động mỉm cười chào hỏi:
- Thật khéo.
Cô ta hằm hè lườm cô, sau đó nhanh chóng nở nụ cười, thì thầm:
- Lần này mày chết với tao rồi, con đĩ.
Ôi tao lại sợ mày quá cơ!
Hạ Tiếu đảo mắt nhìn ra chỗ khác, không tiếp tục để ý đến đồ thần kinh bên cạnh mình nữa.
Cô ta thấy Hạ Tiếu như vậy thì vô cùng tức giận, suýt nữa thì đã không kìm chế được lao ra tát thẳng vào khuôn mặt hồ ly tinh ấy.
Đúng vậy, trong mắt cô ta, cái khuôn mặt diêm dúa diễm lệ kia chính là khuôn mặt của hồ ly tinh chỉ biết đi quyến rũ người khác.
Một chút nữa thôi, cô ta sẽ làm cho con hồ ly tinh kia phải trả giá!
Tiếng súng hiệu vang lên, các cô gái lao về phía trước, Hạ Tiếu rất biết điều giữ tốc độ không nhanh không chậm.
Có tất cả 10 tuyển thủ, Hạ Tiếu chậm rì rì ở vị trí thứ 7, vô cùng thong thả ngắm trời, mây, cảnh vật, không hề có chút áp lực tâm lý nào.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Vi, cả lớp 12-1 cùng đồng thanh hô to:
- Hạ Tiếu! Cố lên! Hạ Tiếu! Cố lên!
Từng đợt tiếng hô cứ thế vang lên, vô cùng khí thế, át hết tiếng cổ vũ của các lớp khác, quanh quẩn sân vận động đều là tiếng la:
- Hạ Tiếu cố lên!
Hạ Tiếu vốn đang chạy chậm rì rì nghe mọi người cổ vũ nhiệt tình như vậy, nhiệt huyết liền tăng lên, cô không thể phụ sự kỳ vọng và tình yêu thương của mọi người được!
Nghĩ vậy, Hạ Tiếu nhanh chóng tăng tốc, vốn đã có ưu thế về chiều cao, cộng thêm thể lực tốt nhờ thường xuyên tập võ, cô nhanh chóng vượt qua 4 người, vững vàng đứng ở vị trí thứ 5.
Khoan đã, ở đây có 5 học sinh năng khiếu, mà cô lại đứng thứ 5, còn 1 người nữa đâu? Là con bé tóc ngắn!
Ngay lập tức cô cảm nhận được có người đang dần áp sát mình, Hạ Tiếu vẫn bình thản giữ vững tốc độ, tỏ ra không hề quan tâm.
Hạ Tiếu thầm đếm trong đầu: "Ba...hai...một", cô ngay lập tức lùi lại một chút, sau đó "không cẩn thận" giơ chân lên.
Cảm nhận được có vật vướng vào chân cô, sau đó một bóng người đổ rạp xuống nền đất trước mặt, tiếng la hét chói tai vang lên.
- Á!!!
Nhìn thấy thầy cô vội vã chạy lại đây, Hạ Tiếu (giả vờ) sốt ruột cúi người xuống đỡ cô gái ngã sóng xoài trước mặt, lo lắng hỏi han:
- Cậu có sao không?
Cô gái kia giằng mạnh tay ra khỏi tay Hạ Tiếu, căm giận trừng cô:
- Mày cố ý đúng không?
Lúc này, thầy cô phụ trách đã đến nơi.
Cô giáo vừa tiến đến kiểm tra vết thương của tóc ngắn, vừa hỏi:
- Làm sao em lại bị ngã như vậy?
Con bé tóc ngắn kia ngay lập tức giành trả lời:
- Em bị bạn ngáng chân ạ!
Thầy cô nghi hoặc quay sang nhìn Hạ Tiếu:
- Em cố ý ngáng chân bạn à?
Hạ Tiếu lúc này hai mắt đỏ ửng, sửng sốt không thể tin nhìn cô ta:
- Rõ ràng lúc nãy tớ chạy ở phía trước cậu, câu không hiểu sao từ phía sau ngã sang đường đua của tớ, bây giờ lại còn bảo tớ cố ý ngáng chân cậu?
Sau đó cô quay sang nhìn thầy cô:
- Em đề nghị xem lại camera và đem việc này lên ban giám hiệu xử lý ạ! Em không thể chấp nhận việc bị vu khống như vậy được! Việc này lại còn liên quan đến vấn đề về đạo đức và tu dưỡng của học sinh trong trường, không thể cho qua như vậy được ạ!
Tóc ngắn có vẻ như đã bị dọa sợ, mặt mũi đã bắt đầu tái đi.
Cô ta biết rõ mình là người lấn sang đường đua của Hạ Tiếu trước, dù cô ta thực sự bị ngáng chân, check lại camera, cô ta vẫn là người có lỗi.
Tóc ngắn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra sự run rẩy:
- Có thể là do lúc nãy tớ hiểu lầm cậu, làm gì mà phải căng thẳng đến mức đưa lên ban giám hiệu chứ!
Thầy cô liếc mắt liền biết ngay mọi chuyện, dù sao học ở đâu toàn đám con nhà giàu có cơ to, giáo viên như bọn họ cũng không thể xử lý qua loa được.
Hai người nhìn Hạ Tiếu, để quyền quyết định cho cô:
- Vậy em muốn xử lý như thế nào?
Hạ Tiếu rũ mắt mỉm cười:
- Nếu đã là hiểu lầm, vậy em cũng có thể cho qua, chỉ cần bạn xin lỗi em là được ạ!
Dù sao thì cô cũng sẽ không làm lớn chuyện trước mặt thầy cô, có thù oán gì, sau này âm thầm từ từ giải quyết với nhau tốt hơn nhiều.
Tóc ngắn trừng mắt nhìn Hạ Tiếu, cuối cùng đành cắn răng nhục nhã nói:
- Xin lỗi!
Hạ Tiếu dịu dàng cười:
- A, không sao đâu, chỉ là hiểu lầm thôi!
Cho nên mới nói, ra đường lúc nào cũng cần phải mang não.
Đã không có não, thì đừng học đòi hãm hại người ta.
Tóc ngắn bị thương nên không thể tiếp tục thi được nữa, cuộc thi bị hoãn 30', sau đó lại một lần nữa bắt đầu.
Lần này, tiếng cổ vũ cho Hạ Tiếu còn khí thế hơn lần trước, cô không muốn làm mọi người thất vọng, bắt đầu tăng tốc chạy, không còn thong dong như trước nữa.
Chạy hết vòng thứ 3, Hạ Tiếu dần dần thấy đuối sức.
Những cô gái học lớp thường đều đã bỏ cuộc gần hết, mà đám học sinh năng khiếu kia cũng đã hoàn thành vòng thứ 4, chuẩn bị tăng tốc về đích rồi.
Quả nhiên sức bền của người bình thường không thể nào so với vận động viên luyện tập thường xuyên được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...