- Chuyện là vậy đó!
Hạ Tiếu thở ra 1 hơi, vươn tay lấy cốc nước uống một ngụm lớn, cô nói nhiều đến mức khát khô cả cổ.
Thực ra giải thích thế này rất rắc rối, nhưng cô không muốn lừa dối bạn bè của mình, dù sao thì chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc, tất cả mọi người đều im lặng xử lý lượng thông tin mới mẻ kia.
Bạc Vũ là người đầu tiên lên tiếng:
- Cho nên, Tống Thần chỉ là bạn trai hờ của cậu thôi chứ gì?
Hạ Tiếu gật đầu:
- Không sai.
Tiêu Vi ở bên cạnh khẽ cọ đầu vào vai cô, nũng nịu:
- Hôm qua tớ đã hết hồn luôn đấy! Tớ còn tưởng cậu có bạn trai thật chứ!
Hạ Tiếu cười cười vỗ đầu cô nàng:
- Làm gì có chuyện đó, mục tiêu của tớ là trở thành một cô gái độc thân xinh đẹp giàu có mà.
Tớ với Tống Thần chỉ đơn giản là quan hệ hợp tác thôi.
Nói thật thì cô hơi có ác cảm với chuyện yêu đương.
Theo như cô thấy, khi yêu vào, con người ta thường không còn là chính mình nữa.
Cô không thích cái cảm giác không thể tự điều khiển được cảm xúc của bản thân.
Cái cảm giác mất khống chế khi mà tâm tình của mình hoàn toàn phụ thuộc vào người khác, nó không an toàn chút nào.
Đấy là lý do mà người ta bảo yêu vào IQ sẽ giảm đấy, cứ nhìn Hoắc Trì là biết.
Hơn nữa, một mối quan hệ nghiêm túc cần sự đầu tư quá lớn về thời gian và tâm sức, rủi ro cũng rất cao, trông thế nào cũng thấy không có lời.
Vẫn là độc thân hợp với cô hơn.
Tử Lẫm ở phía đối diện nghịch nghịch cốc matcha còn có 1 nửa, hấp háy cười nhìn cô:
- Nếu chị cần bạn trai giả, chị có thể gọi em mà.
Em lúc nào cũng sẵn sàng hiến thân vì đại nghĩa.
Tiêu Vi đang ôm Hạ Tiếu nghe thế quay đầu trừng cậu ta:
- Cậu cũng xứng à?
Tử Lẫm ấm ức liếc cô nàng:
- Sao em lại không xứng?
- Cậu chỗ nào cũng không xứng!
- Chị nói xem?
...
Tiểu Nghiên không thèm để ý đến 2 người kia đang cãi nhau, cô ấy cực kỳ hứng thú quay sang hỏi Hạ Tiếu:
- Người như Tống Thần cậu có đốt đèn cũng không tìm được đâu, cậu không định làm gì thật à?
Hạ Tiếu thản nhiên nhìn lại:
- Làm gì là làm gì?
Tiểu Nghiên hơi bĩu môi:
- Cậu biết tớ muốn nói gì mà.
Bạc Vũ cũng dừng lại động tác khuấy cà phê, nâng mắt nhìn cô.
Khóe mắt Hạ Tiếu vẽ ra tia cười nhạt nhẽo, cô bình tĩnh nhấp môi vào cốc Cappuchino đã hơi nguội:
- Khó nói.
Tiểu Nghiên và Bạc Vũ liếc nhau 1 chút, sau đó cực kỳ ăn ý mắng Hạ Tiếu:
- Cầm thú!
Hạ Tiếu nhún nhún vai cười nhạt.
Mặc dù đúng là cô không muốn yêu đương nghiêm túc, nhưng cô lại chẳng phải chính nhân quân tử, ở cạnh cực phẩm như Tống Thần, cô có động tay động chân hay không cũng khó nói.
Hơn nữa, Tống Thần đúng là rất hợp gu của cô.
Tiểu Nghiên bảo cô "cầm thú" thì cũng thôi đi, nhưng Bạc Vũ mà cũng dám dùng từ này để mắng cô cơ à? Chó chê mèo lắm lông à?
- So với Bạc thiếu gia, tớ vẫn còn tử tế chán.
Bạc Vũ dựa người vào chiếc ghế phía sau, khóe mắt hơi nhếch lên, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng:
- Ông đây chơi bời có nguyên tắc, tớ sẽ không bao giờ lợi dụng tình cảm, làm cho người ta hiểu lầm hay có ảo tưởng gì với bản thân.
Quan hệ cung – cầu thôi.
Hạ Tiếu phải công nhận, quả thật cậu ta rất dứt khoát, đi qua ngàn bụi hoa nhưng không bao giờ để dính một chiếc lá.
Chơi cùng Bạc Vũ lâu như vậy, chưa bao giờ cô thấy cậu ta vướng vào rắc rối tình cảm bao giờ, con gái đánh nhau vì cậu ta cũng rất ít.
Cậu ta rất thông minh, không bao giờ cặp kè với con gái nhà lành, cũng không làm mấy trò mờ ám, lừa gạt tình cảm hay lợi dụng ai.
Dù vậy...
- Thì cậu vẫn là đồ khốn nạn thôi!
Tiểu Nghiên hơi ghét bỏ liếc cậu ta.
Hạ Tiếu phì cười, hóa ra Trần Tiểu Nghiên cũng có lúc thẳng thắn như vậy, lại còn chửi đúng ý cô nữa chứ.
Bạc Vũ lười biếng nhìn 2 người, từ chối cho ý kiến:
- Tớ không phủ nhận điều đó.
***
Từ lúc hợp tác với Tống Thần, Hạ Tiếu phải công nhận, số lượng người tỏ tình với cô giảm hẳn, nhưng không phải là không có.
Mỗi lần như vậy, Hạ Tiếu đều nhờ Tống Thần từ chối hộ.
Bù lại, cô cũng phải giúp Tống Thần xử lý đào hoa của cậu ta.
Nhìn một cô gái nữa rớm rớm nước mắt chạy đi, rốt cuộc Hạ Tiếu có chút chịu không nổi, cô quay đầu lại lườm Tống Thần:
- Tớ biết rồi, cậu không phải là công chúa lọ lem.
Tống Thần nghiêng đầu nhìn cô.
Hạ Tiếu nói nốt:
- Cậu là Đường Tam Tạng!
Tống Thần cực kỳ ham học hỏi:
- Vì sao?
- Urghh cậu có thấy tớ giống Tôn Ngộ Không bảo vệ Đường Tăng cậu khỏi yêu ma quỷ quái không?? Yêu nữ khắp cái trường này đều muốn đè cậu ra, còn tớ chỉ cần không ở bên cạnh là cậu lại bị bắt mất!
Tống Thần gục đầu vào vai cô, cười đến mức cả người đều run rẩy.
Hạ Tiếu đẩy đầu cậu ra nhưng không được, cô tức giận vươn tay bóp nhẹ mặt cậu:
- Cậu lại còn cười được? Đều tại khuôn mặt này của cậu gây họa đấy! Đi thỉnh kinh có cần phải đẹp trai vậy không?
Tống Thần cười cười bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Hạ Tiếu áp lên má, cậu ngước mắt lên nhỉn cô, đôi mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm:
- Vậy nên mới cần Tôn Ngộ Không cậu bảo vệ tớ còn gì?
Cảm giác tim đập nhanh lại xuất hiện, Hạ Tiếu hơi ảo não rút tay lại, lườm cậu:
- Cậu chơi xấu!
Tống Thần dịu dàng chỉnh lại mái tóc hơi rối giúp cô, cực kỳ vô tội mỉm cười:
- Tớ nào có.
Hạ Tiếu bất lực đỡ trán, hình như cô gặp phải khắc tinh rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...