Môi hai người chạm vào nhau, Tống Thần nếm hương vị mềm mại của cánh môi Hạ Tiếu, lý trí nháy mắt đã bị nhém hết ra đằng sau.
Anh mạnh mẽ liếʍ ʍúŧ cánh môi cô, sau đó thuần thục hé mở đôi môi mọng, tìm đến đầu lưỡi mềm mềm ấm ấm của cô, cùng cô dây dưa hòa quyện, rồi lại lướt qua thăm dò mọi ngóc ngách trong miệng cô, chiếm lấy ngọt ngào chỉ dành riêng cho mình anh.
Hạ Tiếu nhanh chóng vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, các ngón tay luồn sâu vào mái tóc ngắn mềm mại, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Tống Thần bế Hạ Tiếu ngồi lên đùi mình, đôi chân thon dài xinh đẹp tách ra cuốn lấy hông của anh, cơ thể hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ trong xe càng lúc càng nóng lên.
Chiếc áo khoác dày của Hạ Tiếu không biết đã bị cởi ra lúc nào, Tống Thần một tay vuốt ve lưng cô, một tay đưa vào trong áo xoa nắn eo nhỏ trơn mềm, chọc cho cô kìm không được bật ra tiếng rêи ɾỉ mê người.
Ngón tay Hạ Tiếu di chuyển một cách man dại trên gương gặp anh, mặc dù cánh môi đã bị anh mút đến sưng đỏ, hai lá phổi gần như muốn nổ tung vì thiếu dưỡng khí, nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ, dường như cô vẫn còn muốn nhiều hơn nữa...
Cảm nhận được hơi thở Hạ Tiếu đã sắp không xong, Tống Thần vội buông cô ra, lúc này mới thấy, cô gái trong lòng bị anh hôn đến mức đôi môi đã có chút sưng lên, trên môi mọng còn vương chút nước bọt chưa kịp nuốt.
Hai người vừa tách ra, Hạ Tiếu theo bản năng ra sức hít thở, làn da vốn trong suốt trắng nõn giờ đây nhuộm một màu hồng phấn mê người, cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt mơ màng phủ một tầng hơi nước, đến khóe mắt cũng ửng đỏ.
Hạ Tiếu không còn chút sức lực nào mềm mại tựa vào người anh, khuôn mặt cô nhỏ xinh như đào mật, nét yêu mị quyến rũ trời sinh hoàn toàn tràn ra qua đầu mày cuối mắt.
Tống Thần rốt cuộc nhịn không được dụ hoặc cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, sau đó đôi môi từ từ di chuyển xuống dưới, để lại dấu hôn trên khắp cần cổ trắng nõn, bàn tay cũng càng ngày càng không an phận, không nặng không nhẹ vuốt ve làn da bóng loáng của cô gái.
- Ưʍ...Tống Thần...anh làm gì...!
Tống Thần vừa vùi đầu vào cổ cô, một bên mút hôn, một bên tranh thủ trả lời:
- Hôn em...chứ còn làm gì...
Hạ Tiếu bị Tống Thần hôn đến cả người tê tê dại dại, ngón tay luồn sâu vào mái tóc của anh, cơ thể không theo khống chế vặn vẹo cọ xát trên người anh, đột nhiên cọ đến một vật vừa cứng vừa nóng, sau đó cô nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng rêи ɾỉ khó nhịn từ chàng trai trước mặt.
Cô ngơ ngác mất mây giây, sau đó cả khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ bừng.
- Anh...
Tống Thần vội ngẩng đầu lên dùng môi mình chặn lại những lời mà cô định nói.
Đến khi tách ra, hai người đều thở hổn hển, sắc mặc Tống Thần còn đỏ hơn cả Hạ Tiếu, trong mắt đều là du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt.
Đây là lần đầu tiên Hạ Tiếu thấy Tống Thần có biểu cảm mê người như vậy.
Ánh mắt Hạ Tiếu lóe lên, cô nở nụ cười mị hoặc, sau đó cúi đầu ngậm lấy vành tai mẫn cảm của anh, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa liếʍ ɭáρ từ trong ra ngoài, ngón tay mềm mại nghịch ngợm lướt qua xương hàm, cố tình dừng lại vuốt ve yết hầu, cảm nhận được hơi thở anh dần trở nên thô nặng, cô mới vừa lòng tiếp tục thăm dò xuống dưới.
Hạ Tiếu chủ động quyến rũ như vậy làm cho Tống Thần hoàn toàn không có khả năng kháng cự, hai tay anh điên cuồng du tẩu trên người cô, một tay đưa xuống nắn bóp viên mật đào nhếch cao, một tay giữ chặt lấy eo cô, kéo cô càng sát hơn về phía mình.
Tay anh chỉ quanh quẩn vuốt ve quanh eo cô, cũng không tiếp tục đi lên trên.
Cơ thể mềm mại bị xoa nắn đến hơi đau, Hạ Tiếu tức giận cắn nhẹ lên vành tai Tống Thần, sau đó cô nương theo vành tai liếm hôn một đường xuống phía dưới, để lại dấu vết ướŧ áŧ ái muội trên làn da.
Cô cúi đầu tìm được yết hầu của anh, bắt đầu dùng đầu răng nhỏ xinh nhẹ nhàng mài cắn khối nhô lên kia, đầu lưỡi ngẫu nhiên vươn ra liếʍ ɭáρ, bàn tay tựa như rắn nước chui vào trong áo, lướt qua phần cơ bụng rất đẹp, dừng lại ở trước ngực anh, không nặng không nhẹ vuốt ve.
Cơ thể của anh vì sự động chạm mà khe khẽ run rẩy.
Ngón tay vô tình đụng phải viên đậu đỏ đã dựng thẳng, cô cố tỉnh dùng móng tay khảy mạnh, ngay lập tức nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khó nhịn—
- Ah...
Cảm nhận được vật nóng bỏng đang chọc vào dưới thân mình càng thêm cứng rắn, hơi thở của anh càng lúc càng gấp gáp, bàn tay ở eo dùng lực đến mức cô cảm thấy có chút chịu không nổi.
Cô sắp tan chảy rồi...
Hạ Tiếu ghé sát môi vào tai anh, thì thầm:
- Tống Thần, em muốn làm.
Lý trí Tống Thần đang trên bờ vực của sự sụp đổ, nghe cô ở bên tai quyến rũ, suýt chút nữa thì anh nhịn không được đè cô ra tử hình tại chỗ.
Từ lúc ở bên nhau, anh đã luôn muốn có được cô, hơn nữa ý muốn có được cô càng ngày càng mãnh liệt, vừa nghe cô làm nũng nói muốn 'làm', trong khoảng khắc anh thực sự muốn cứ thể đè cô ra, muốn mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô, muốn nghe tiếng cô rêи ɾỉ bên tai, muốn cô ý loạn tình mê gọi tên anh...
Tống Thần ôm Hạ Tiếu ngã xuống ghế, sau đó anh vươn tay kéo tấm chăn lông dày đắp lên hai người, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn êm ái.
- Hạ Tiếu, để lần khác được không em?
Đột nhiên nước mắt Hạ Tiếu không báo trước chảy ra, bây giờ thì cô đã hiểu cảm xúc của Hứa Giai Kỳ lúc bị Bạc Vũ từ chối, sự xấu hổ, nhục nhã và đau lòng ấy, không hề dễ chịu chút nào.
Rõ ràng lúc ấy anh đã cứng như vậy, tại sao anh vẫn không chịu muốn cô?
Nhìn thấy Hạ Tiếu khóc, Tống Thần hốt hoảng ôm chặt cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, anh gấp gáp giải thích:
- Hạ Tiếu, không phải anh không muốn làm, chỉ là anh không muốn lần đầu của chúng ta ở một nơi như vậy, hơn nữa hiện tại anh cũng không có bαo ƈαo sυ...Anh không muốn em phải chịu thiệt thòi...ngoan, đừng khóc, anh xin lỗi...
Hạ Tiếu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh qua làn nước mắt, ngay lập tức nhận ra mình vừa ấu trĩ như thế nào.
Cô vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ lên tiếng:
- Em xin lỗi, em trẻ con quá.
Tống Thần dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô, bàn tay ôm cô càng thêm xiết chặt.
- Đừng xin lỗi, là do anh không chu đáo, để em phải chịu ấm ức.
Tiếu Tiếu, nằm với anh thêm một lát được không em?
Hạ Tiếu vòng tay qua hông anh, nhắm mắt lại.
- Vâng.
- Cảm ơn em.
.
.
Một lúc sau, Hạ Tiếu rốt cuộc chịu không nổi ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn Tống Thần, bất mãn nói:
- Anh cứ chọc vào bụng làm em không ngủ được, sao nó mãi không chịu mềm xuống thế?
Tống Thần dở khóc dở cười nhìn Hạ Tiếu, không biết phải trả lời cô thế nào.
Cơ thể lả lướt xinh đẹp của cô đang kề sát, mùi hương ngọt ngào cứ quanh quẩn nơi chóp mũi, hơn nữa bộ ngực vừa đầy đặn vừa mềm mại vẫn luôn áp vào ngực anh, nếu anh còn không cứng, vậy thì anh không phải là đàn ông nữa rồi.
Hình như Hạ Tiếu cũng nhanh chóng nhận ra được vấn đề, cô nở nụ cười quyến rũ, kề sát vào tai anh thì thầm:
- Anh có muốn em dùng tay giúp anh không?
Vừa nói cô vừa vươn tay xuống dưới, chính xác chạm vào khối đang nhô lên giữa hai chân anh, ấn nhẹ.
Tống Thần không kìm được thở dốc, anh vội bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, tận lực duy trì lý trí:
- Không cần...ưʍ...
Hạ Tiếu nâng đầu áp môi mình lên môi anh, đầu lưỡi vươn ra khiêu khích, Tống Thần bị cô quyến rũ đến ý loạn tình mê, lực đạo trên tay buông lỏng, Hạ Tiếu ngay lập tức nhân cơ hội này thoát ra khỏi tay anh, bàn tay linh hoạt kéo xuống khóa quần, cách qυầи ɭóŧ xoa nắn vật phồng lên bên trong.
Cô âm thầm kinh ngạc, cái kích cỡ này...
Tống Thần bị kɦoáı ƈảʍ bất ngờ đánh úp làm cho cơ thể run rẩy, nụ hôn của hai người bị đánh gãy, tiếng rêи ɾỉ không kìm được bật ra:
- Ah...
Đương nhiên Hạ Tiếu thấy được Tống Thần thoải mái, cô khẽ mím môi, như thể hạ quyết tâm cực lớn kéo qυầи ɭóŧ của anh xuống.
Vừa trực tiếp chạm tay vào vật lớn kinh người kia, ngón tay liền không nhịn được rụt lại, nhiệt độ nóng bỏng từ anh truyền đến khiến cho mặt cô cũng theo đó nóng lên, hai má đỏ hồng như quả cà chua chín.
Tống Thần nghiêng người kéo tay cô nắm lấy vật đó của mình, anh ghé sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn quyến rũ muốn đòi mạng:
- Hạ Tiếu, đừng có đầu không có đuôi.
.
.
Không biết qua bao lâu, Hạ Tiếu cảm thấy tay mình đã mỏi nhừ, Tống Thần đột nhiên xiết chặt bàn tay đang nắm eo cô, anh vùi đầu vào hõm vai cô, hơi thở càng lúc càng trở nên gấp gáp, tiếng rêи ɾỉ không kìm nén được bật ra:
- Ư...Hạ Tiếu...
Hạ Tiếu ngây người nhìn chất lỏng màu trắng đục trong lòng bàn tay mình, không biết phải làm gì tiếp theo.
Tống Thần vẫn còn đang vùi mặt vào cổ cô thở dốc, dư vị sau khi cao trào khiến anh vẫn còn đang mê mang, đại não hoàn toàn trống rỗng, chưa thể phản ứng lại được chuyện gì vừa xảy ra.
Tim Hạ Tiếu đập nhanh như sấm, mặc dù không thể nhìn thấy được khuôn mặt của anh, nhưng giọng nói khàn khàn quyến rũ lúc anh gọi tên cô khi cao trào, quá cmn kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
A...muốn đè anh ra quá...!Rõ ràng là bạn trai của cô, tại sao cô chỉ có thể nhìn được mà không ăn được chứ?
Ý thức của Tống Thần đã bắt đầu dần dần quay trở lại.
Sau khi nhận ra mình vừa làm gì, anh vội vàng tìm khăn giấy giúp Hạ Tiếu lau sạch tϊиɦ ɖϊƈh͙ trên tay cô, khuôn mặt đỏ như sắp rỉ máu tới nơi.
Suốt cả quá trình Tống Thần đều cúi gằm mặt xuống, anh vừa tỉ mỉ giúp cô chà lau sạch sẽ từng ngón tay, vừa rầu rĩ nói:
- Hạ Tiếu, anh xin lỗi...
Hạ Tiếu cố gắng nhịn cười, rõ ràng người chủ động lôi kéo cô là anh, bây giờ xong việc lại còn tỏ ra hối lỗi ngoan ngoãn thế không biết.
Cô dùng bàn tay còn lại vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của anh, chấm dứt đề tài này:
- Xin lỗi gì chứ, là em chủ động muốn giúp anh mà.
Được rồi, không cần lau nữa đâu, tất cả mọi thứ của anh đều sạch sẽ, anh đừng khiến em thấy có lỗi như thế chứ.
Tống Thần nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay trắng nõn mềm mại vừa mới vài phút trước còn bị anh nhuộm bẩn, nâng mắt lên nhìn cô:
- Cảm ơn em.
Hạ Tiếu đỏ bừng mặt, vội rút tay mình về, cô dùng tay kia che mắt anh lại, gấp gáp nói:
- Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, mau ngủ đi!!
Tống Thần bật cười nắm lấy tay của cô kéo qua vai của anh, sau đó anh luồn tay qua eo cô, kéo cô sát về phía mình, dịu dàng hôn lên trán cô.
- Ừm, ngủ thôi.
------------------
Chúc mừng câu truyện của chúng ta tròn 100 chương!!!
Không có xe chấn play đâu =)))) Tống Thần không phải là người sẽ để lần đầu tiên của Hạ Tiếu xảy ra ở trong xe đâu :>
Dạo này tớ bận nhiều việc quá nên xin phép mọi người lặn một thời gian nhé, yêu mọi người rất nhiều!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...