“Hai người muốn đi đâu? Trong nước hay ngoài nước? Sau này hai người ở nơi nào tôi đều sẽ tránh nơi đó ra, không để hai người nhìn thấy tôi nữa, cũng không muốn nhớ lại những kí ức không vui vẻ này nữa.
”
An Diệc Diệp nhìn anh, như muốn nhìn xuyên qua vẻ mặt bình tĩnh của anh để đoán xem anh đang nghĩ gì trong lòng.
Nhưng mà, gương mặt Khúc Chấn Sơ không có chút cảm xúc nào.
Không có nỗi hận, không có oán trách, thậm chí… không có tình yêu.
An Diệc Diệp sợ hãi, cô khẽ lui lại, ôm đầu gối, co mình trong góc xe.
“Em không đi.
” Cô cố chấp nói.
Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa xe nhìn cô.
An Diệc Diệp cuộn tròn người mình lại, ra sức lắc đầu.
“Em sẽ không rời đi đâu!”
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không hề ra tay, anh giống như một siêu nhân chợt mất hết sức lực, bất lực nhưng lại bình tĩnh nhìn An Diệc Diệp trong xe.
“Mọi chuyện, tôi đều sẽ giúp cô hoàn thành.
”
“Cô muốn rời đi, thì đi đi.
”
An Diệc Diệp vùi đầu vào đầu gối, có tiếng nức nở khe khẽ vang lên.
“Em đi đâu… em có thể đi đâu…”
Khúc Chấn Sơ lại vô cùng thản nhiên nói: “Mấy ngày này Mai Ấn Cầm vẫn luôn điều tra những chuyện liên đi Úc, nếu hôm nay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ chắc là cô đang ngồi trên máy bay đến Úc rồi.
”
An Diệc Diệp ngỡ ngàng quay đầu qua nhìn anh.
“Anh đã biết từ trươc rồi sao?”
Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu.
“Không phải cô muốn đi sao? Bây giờ tôi thả cô đi, cho cô tự cho.
”
An Diệc Diệp bật khóc.
“Em không muốn, em không muốn đi.
”
An Diệc Diệp hơi nghếch cằm lên, nhìn cô.
“Vậy thì, là do tôi không cần cô nữa rồi.
”
Cơ thể An Diệc Diệp lập tức cứng nhắc.
.