Bởi vì Khúc Chấn Sơ không ăn cá, lúc trước nữ đầu bếp đã từng nói cho cô biết.
Nhưng…
An Diệc Diệp lại khẽ nhíu mày, cô nhớ rất rõ, mỗi lần mình nấu canh cá, Khúc Chấn Sơ đều ăn hết sạch.
Mặt hồ yên ả lại hơi gợn sóng, cô đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng của Khúc Chấn Sơ, ánh mắt thoáng qua tia lưu luyến.
Từ Lan vẫn muốn tự tay đút cho Khúc Chấn Sơ, nên chủ động cầm bát và muỗng lên đưa tới miệng anh.
Thật ra Khúc Chấn Sơ vẫn luôn chú ý đến An Diệc Diệp, nên vừa ngửi thấy mùi canh cá, anh bỗng nhíu mày, rồi giơ tay đẩy cô ta ra.
Tay Từ Lan run rẩy, rồi làm rơi bát xuống sàn, vỡ thành hai mảnh, canh cá cũng đổ ra ngoài.
Cô ta nhìn bát và muỗng đã bị bẩn, thì thuận miệng căn dặn An Diệc Diệp.
“Chị, chị dọn dùm em với, hôm nay em mới sơn móng tay nên không tiện.
”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy câu này thì càng nhíu chặt mày.
Nhưng một lúc sau, cuối cùng anh vẫn không lên tiếng.
An Diệc Diệp đi tới, ngồi xổm dưới sàn nhặt mảnh vỡ.
Cô vừa vươn tay ra thì Từ Lan bỗng hét lên.
“Ôi cha, em quên mất.
”
An Diệc Diệp nhìn vết máu trên ngón tay, nhưng không nhận được phản ứng của Khúc Chấn Sơ.
Tim cô nặng nề, tiếp tục cúi đầu nhặt những mảnh vỡ còn lại.
Từ Lan vẫn quấn lấy Khúc Chấn Sơ, lắc lắc cánh tay anh.
“Được không, được không, tối nay anh cho em ở lại đây nhé? Người ta còn cố ý chuẩn bị đồ đạc xong xuôi rồi.
”
Khúc Chấn Sơ phiền chán nhíu mày, nếu không phải An Diệc Diệp đang ở ngay trước mặt, anh đã sớm đẩy người phụ nữ này ra rồi.
Thậm chí chỉ cần cô ta chạm vào anh, anh đã cảm thấy buồn nôn rồi.
Giọng nói này ồn đến mức làm Khúc Chấn Sơ đau đầu, hơn nữa vừa nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên tay An Diệc Diệp, anh lại càng buồn bực hơn.
Người phụ nữ này cố ý đúng không?
Cô muốn đổi lấy sự đồng tình của anh ư?.