“Cô Tiêu, mong cô đừng xông vào!”
Nhưng Tiêu Nhĩ Giai lại làm như không nghe thấy.
Cô ta xông vào trong, lớn tiếng nói: “Đây là nhà của tôi! Lâu đài của tôi! Tôi mới là nữ chủ nhân của nơi này! Ai dám cản tôi!”
Cô ta không ngừng nói, xông vào trong.
An Diệc Diệp vừa nghe thấy câu nói này của cô ta, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Những người khác không hiểu câu nói này có ý gì, nhưng cô lại hiểu vô cùng rõ…
Tại sao cứ nhất quyết phải là ngày hôm nay?
Cô hơi lùi về sau một bước, đứng đằng sau Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ nghe câu nói này của cô ta, anh nhíu chặt mày lại.
Theo anh thấy, Tiêu Nhĩ Giai đang dây dưa làm rộn.
“Quản gia, tiễn khách!”
Anh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
Mấy người vệ sĩ lập tức xuất hiện, trói cô ta lại, kéo thẳng ra ngoài.
“Ai cũng không thể đuổi tôi đi!”
Tiêu Nhĩ Giai vung tay tát bọn họ.
“Tôi xem ai dám động vào tôi? Tôi mới là nữ chủ nhân của tòa lâu đài này!”
Mọi người nghe thấy lời cô ta nói, đều nhíu mày lắc đầu, tưởng rằng cô ta bị điên.
Tiêu Nhĩ Giai giơ tay lên chỉ thẳng vào An Diệc Diệp.
“Cô ta vốn không phải người nhà họ Tiêu!”
“Cô ta không phải Tiêu Nhĩ Giai! Tôi đây mới phải!”
Cô ta hét lên, khiến tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Trong không khí vẫn còn vang vọng giọng nói của cô ta, những phần tử trong không khí như vẫn còn đang dao động.
Cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày càng chặt hơn.
.