Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
CHƯƠNG 132
Dư Nhã Thiểm ngồi xuống, lặng lẽ nhích về phía An Diệc Diệp một chút.
Cô ta mỉm cười, nói một câu với âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy: “Chúng ta lại học chung một trường rồi, An Diệc Diệp.
”
Cơ thể An Diệc Diệp cứng đờ, kí ức trước kia lại ùa về trong lòng cô.
Từ nhỏ Dư Nhã Thiểm đã lấy việc ăn hiếp cô làm trò vui, lúc ở cô nhi viện, có viện trưởng bảo vệ cô.
Nhưng sau này đến trường, không có sự chở che của viện trưởng, cô ta trở nên càng ghê gớm hơn.
Mãi cho đến sau khi thi vào cấp ba, Dư Nhã Thiểm thi trượt, An Diệc Diệp thi đỗ mới thoát khỏi cô ta, trải qua ba năm cấp ba yên bình.
Nhưng không ngờ, ba năm sau, bọn họ lại học chung cùng một lớp.
Nhưng lần này, cô sẽ không để mặc bản thân bị bắt nạt nữa!
An Diệc Diệp yên lặng đợi chờ cả một buổi sáng, Dư Nhã Thiểm lại không có chút động tĩnh gì.
Buổi chiều vừa vào học, An Diệc Diệp vẫn thấy thắc mắc, nhưng không dám thả lỏng.
Thầy giáo đứng trên bục gõ vào bảng.
“Các em lấy sách ra, mở đến trang sáu mươi tám.
”
An Diệc Diệp thò tay vào ngăn bàn, một xúc cảm lạ lẫm khiến toàn thân cô nổi hết gai ốc!
Có lông, lại còn động đậy!
An Diệc Diệp cố gắng hết sức khống chế tiếng hét gần như sắp phát ra trong cổ họng mình, hai tay có chút run rẩy.
Theo những việc mà Dư Nhã Thiểm thường làm trước kia, cô có thể đoán ra được thứ trong ngăn bàn là gì.
Nhưng cho dù có như vậy, cô vẫn rất sợ hãi.
Dư Nhã Thiểm ngồi bên cạnh, vui mừng khi thấy người khác gặp họa, quan sát nhất cử nhất động của cô.
An Diệc Diệp hít sâu một hơi, rồi lại thò tay vào một lần nữa, cẩn thận lấy quyển sách ra khỏi ngăn bàn.
Trên cuốn sách Kinh tế to bản là chi chít hàng chục con sâu màu sắc sặc sỡ!
Những con sâu vừa béo vừa tròn, thân mình đầy lông, mỗi khi chúng chuyển động thì lông trên người chúng cũng dao động theo.
Cô lập tức chảy hết mồ hôi lạnh.
An Diệc Diệp khống chế đôi bàn tay run rẩy.
Chuyện như vậy đã không phải lần đầu tiên nữa rồi.
Trước kia Dư Nhã Thiểm thường xuyên để sâu vào trong ngăn bàn, ba lô của cô, thậm chí lúc cô ngủ, cô ta còn ném sâu lên mặt cô!
Cô vô số lần gào thét, chạy trốn.
Nhưng lần này, cho dù cô có sợ hãi đi chăng nữa, cô cũng không thể thua được.
Sắc mặt An Diệc Diệp có chút trắng bệch, thậm chí cô còn không dám nhìn đám sâu kia thêm một lần nữa.
Dùng ý chí còn sót lại, cô đưa quyển sách đến trước mặt Dư Nhã Thiểm, cánh tay run rẩy!
Mấy chục con sâu rơi xuống như mưa, toàn bộ đều rơi hết xuống bàn Dư Nhã Thiểm!
Dư Nhã Thiểm còn đang đợi nghe An Diệc Diệp gào thét, cách này chưa từng thất bại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...