Báo Ân

Lại trải qua vài ngày, cuộc sống bình thản nhưng ấm áp của hai người từ từ trôi qua, có đôi khi cả ngày chỉ ở nhà xem “Tuổi thơ” còn chưa có xem hết.

Một ngày, Hạ An đi ra ngoài mua thức ăn, từng đợt gió lạnh thổi qua, Hạ An thầm nghĩ mua đồ ăn nhanh nhanh để trở về căn nhà ấm áp kia.

Ở góc đường, trong cơn gió lạnh, truyền đến tiếng khóc nấc, Hạ An nhìn qua, nhưng bị một đám người che lại, trong miệng bọn họ đều thì thầm, thật đáng thương, thật đáng thương, bọn họ chỉ bố thí sự thương hại ngoài miệng, chứ không có một người nào chịu giúp đỡ cô bé.

Hạ An vốn cũng không muốn quan tâm chuyện này, dù sao không liên quan đến cậu. Hạ An tăng tốc độ bước đi, chưa được mấy bước, nghe thấy có người ở kêu, ca ca. Nghe rất giống giọng của Dương Du, cậu nhìn lại, là từ phía cô bé kia truyền tới. Hạ An nghi hoặc chui qua đám người, liền nhìn thấy, một thân hình mềm mại ngồi ôm hai chân, bất lực khóc lóc.

“Dương Du?” Hạ An giật mình nói.

Cô bé ngẩng đầu lên thấy là Hạ An, liền khóc lớn hơn, gục trong lòng Hạ An nói: “Ca ca, em không tìm thấy anh, em lạc đường. Oa a a.” Dương Du từng giúp đỡ cậu, hơn nữa, cô bé cũng là một đứa nhỏ thiện lương, cho nên, lúc nhìn thấy Dương Du ngồi khóc trên đường như vậy, Hạ An lập tức cảm thấy cô bé đáng thương, cậu cúi người thấp xuống, lau nước mắt trên mặt Dương Du, nhẹ giọng nói: “Ngoan, bây giờ không phải là em đã tìm được anh rồi sao, làm thế nào mà em tới chỗ này?” Hơn nữa còn là một mình, bình thường mợ đối xử với cậu không tốt, nhưng đối với đứa con do bà ta sinh ra, vẫn rất yêu thương.

Dương Du vẫn còn đang khóc, nước mắt không ngừng chảy ra, khóc đến nói không ra lời, Hạ An nhanh chóng an ủi, chờ đến lúc thật vất vả tiếng khóc mới ngừng lại được, một tiếng ùng ục truyền đến, Dương Du hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp nói: “Em đói...”

Hạ An không để ý những gì thắc mắc nữa, đành phải đưa cô bé về nhà trước, cậu nắm tay nhỏ của Dương Du nói: “Chúng ta về nhà.”

Lúc về đến nhà, Cung Lăng đang ngồi trên ghế xem TV, nghe được tiếng cửa mở liền nói: “Sao lại lâu như vậy?”


“À... Đột nhiên có chút việc.” Hạ An vừa nói xong, Dương Du đã đi đến, nhìn xung quanh nhà nói: “Wow, ca ca, nhà của anh thật lớn thật đẹp nha.”

Nghe được còn có tiếng của người khác, Cung Lăng quay đầu lại khó hiểu nhìn về phía Hạ An, Hạ An đứng ở đó, giải thích nói: “Đây là con gái của mợ em, Dương Du.” Cung Lăng lại càng thấy khó hiểu, Hạ An vẫn còn liên hệ với mợ cậu?

“Con bé thật sự là một đứa nhỏ rất thiện lương, đơn thuần, thời gian đó, em có thể trốn khỏi nhà mợ cũng dựa vào sự giúp đỡ của con bé.” Thấy biểu tình khó hiểu của Cung Lăng, Hạ An lại nhanh chóng nói.

Cung Lăng dường như đã hiểu rõ, gật đầu, chỉ cần là người không có nguy hiểm với Hạ An, anh có thể bỏ qua.

Nhìn thấy Cung Lăng gật gật đầu, Hạ An thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng rằng anh không thích cậu mang Dương Du nhà.

Hạ An cúi đầu, sờ sờ đầu cô bé nói: “Em đi chơi trước được không, anh sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ.”

Dương Du ngồi lên ghế sa lon trong phòng khách, trái đụng đụng, phải sờ sờ, có điều cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Cung Lăng đang cùng cô bé ngồi trên ghế sa lon nhưng lại không nói một lời, cô bé tiến lên nói: “Em tên là Dương Du, anh tên là gì a?”

“Cung Lăng.” Mặt anh không chút thay đổi.

“Anh là bạn rất thân với ca ca sao?”

“Không phải.” Tiếp tục mặt tê liệt.

“Vậy tại sao anh lại ở trong nhà ca ca a?” Dương Du hoàn toàn không hiểu rõ sự tình, cũng không biết này căn nhà này là của Cung Lăng.

“Đây là nhà tôi.”

“Oh.” Dương Du dường như hiểu được, dùng sức gật đầu một cái, lại hỏi: “Vậy tại sao ca ca lại ở trong nhà của anh chứ?”

Cung Lăng nghiêng đầu, cười khẽ nói: “Bởi vì, em ấy là người của tôi a.”

Dương Du bị nụ cười của Cung Lăng làm cho mất hồn nói: “Anh thật sự rất đẹp trai.” Rõ ràng hoàn toàn không để ý đến câu nói mập mờ vừa rồi của Cung Lăng.


Cung Lăng đẹp trai là sự thật, anh thu hồi nụ cười, tiếp tục xem TV, mà Dương Du cứ liên tục hỏi anh. Anh đều trả lời qua loa ứng phó. Một lát sau, Hạ An đã đi ra khỏi nhà bếp, Dương Du ngửi được mùi, chạy như điên đến bàn cơm, ánh mắt lấp la lấp lánh nhìn món ăn trước mắt, Hạ An thấy phản ứng của cô bé thì buồn cười nói: “Em đói bụng lâu như vậy, nhanh ăn đi.” Hạ An vừa dứt lời, cô bé liền ăn như hổ đói. Đợi cô bé ăn no, ợ một cái nói: “Ca ca làm đồ ăn thật ngon.”

Hạ An bắt đầu đặt câu hỏi: “Sao một mình em lại tới đây?”

Dương Du vốn đang rất cao hứng, bị hỏi như vậy, cúi thấp đầu nói: “Em bỏ nhà đi.”

Hạ An giật mình trừng to mắt nói: “Tại sao?”

“Sau khi anh đi, tính tình ba mẹ càng ngày càng không tốt, hai người họ cứ đánh em. Hơn nữa, còn không cho phép em làm cái này cái kia, sau đó em bỏ nhà đi.” Dương Du cố nén nước mắt nói Hạ An ôm cô bé vào lòng an ủi “Thực xin lỗi, đều là lỗi của anh.” Đều là bởi vì cậu, liên luỵ tới Dương Du. Cô bé thật đáng thương.

“Em bỏ đi mấy ngày rồi?” Hạ An hỏi.

“Hai ngày, lúc em đi tới đây, muốn tìm anh, nhưng mà em tìm không thấy anh...” Hốc mắt Dương Du đã tràn ngập nước mắt, cảm giác tùy thời sẽ khóc lên, Hạ An càng có cảm giác áy náy với Dương Du, vỗ vỗ lưng cô bé nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc.”

Lúc này Cung Lăng đi tới bàn cơm, không hài lòng nhìn bộ dạng Hạ An ôm Dương Du nói: “Chỉ một chút chuyện nhỏ mà khóc cái gì.”

Dương Du sau khi nghe được càng thấy khó chịu, oa một tiếng, nước mắt lập tức chảy ra, Hạ An nhanh chóng lau lau nước mắt cô bé: “Đừng khóc đừng khóc, năng lực kháng đả kích của vị ca ca này mạnh đến mức không thuộc loại con người, không giống với em.” Mặt Cung Lăng đầy hắc tuyến, đối với việc dỗ đứa nhỏ khóc… Hạ An hoàn toàn không có năng lực giải quyết, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Ngẩng đầu xin Cung Lăng giúp đỡ, mà Cung Lăng tỏ vẻ xa lạ không thèm để ý cậu, Hạ An kéo góc áo của anh nói: “Anh làm con bé khóc, mau khiến nó hết khóc đi.” Cung Lăng tiếp tục không để ý.

Hạ An sốt ruột nói: “Giúp đỡ một chút đi mà.”


Cung Lăng nghiêng qua liếc mắt nhìn cậu một cái: “Anh được lợi gì?”

“Anh muốn cái gì?”

“Buổi tối, trên giường.” Cung Lăng liền từ từ nói.

Mà Hạ An vừa nghe thấy mặt liền đỏ bừng, không nói gì, nhưng mà tiếng khóc của Dương Du không có dừng lại, ngược lại còn càng khóc càng lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, sắp không thở được rồi. Hạ An đành phải bất đắc dĩ nói: “Được.” Cung Lăng cười cười, trong lòng lại thầm nghĩ buổi tối nhất định phải tra tấn cậu, ai bảo cậu dám nói anh như vậy, hơn nữa, còn coi thường sự không hài lòng của anh.

Cung Lăng lấy ra một cây kẹo que, đưa tới trước mặt Dương Du nói: “Cầm đi, đừng khóc.” Đối phó với trẻ con đều sẽ dùng chiêu này, Hạ An lại không nghĩ ra, thật đúng là ngu ngốc.

Dương Du nghe tiếng ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy kẹo que, tiếng khóc lập tức dừng lại. Cầm qua kẹo que bỏ lên miệng cắn cắn.

Hạ An hóa đá tại chỗ, đệch, sao mình lại không nghĩ tới chứ, cái chuyện vừa mới đáp ứng, buổi tối bản thân chắc chắn sẽ không dễ chịu.

“Con nít năng lực kháng đả kích yếu ớt không thuộc phạm vi nhân loại.” Cung Lăng nhìn Dương Du như vậy, châm chọc nói.

Phải nói rằng, tham muốn chiếm giữ của Cung Lăng thật đúng là mạnh liệt, như vậy tối hôm nay Hạ An liền chuẩn bị nhận sự trừng phạt của Cung Lăng đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui